CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 111

- Em quả là đứa con gái hư chỉ biết gây phiền nhiễu cho bao nhiêu người.
- Anh không bao giờ nghĩ em làm phiền cả! Bây giờ anh đi kêu bà Lâm dọn
điểm tâm, có lẽ em đói lắm rồi đó!
- Mấy giờ rồi anh?
- Tám giờ sáng.
- Suốt đêm qua anh không ngủ sao?
Chàng cười không nói, mở cửa bước ra ngoài. Tôi thẫn thờ nhìn theo Uông
Khiết Anh. Ngồi dậy trên giường chàng, tôi đưa mắt quan sát chung quanh:
tường phòng quét vôi màu xanh lơ, ngoài vài bức hí họa ngồ ngộ còn treo
một cây ghi-ta gỗ, đồ đạc trong phòng đều thuộc loại đắt tiền. Tôi ngồi ôn
lại những gì đã đến với mình, bất giác rùng mình hú hồn: nếu đêm qua
không gặp Uông Khiết Anh giờ này tôi đã ra sao? Một phút bốc đồng thật
tai hại! Khiết Anh đã trở về phòng, chàng ngồi ở chiếc ghế thấp cạnh
giường, yên lặng khuấy tan tròng đỏ hột gà trong ly sữa trắng. Tôi ngó
xuống những mẩu tàn thuốc dở dang dưới chân ghế: chàng đã hút hết bấy
nhiêu đó thuốc trong đêm hôm qua đó ư? Lại còn không chịu bỏ vào gạt tàn
cho đàng hoàng, người gì đâu mà bê bối! Nhìn chàng thật dịu dàng, tôi nói:
- Anh hút hết nhiều thuốc lá như vậy lỡ có hại thì sao?
Chàng nhìn trả:
- Em lo cho anh à?
Không lo cho chàng thì lo cho ai? Tôi không thèm trả lời, nhìn đi chỗ khác.
Khiết Anh đưa ly sữa cho tôi:
- Em uống tạm cho tỉnh người, lát nữa mình xuống nhà dùng điểm tâm.
Sữa thật ngọt và thơm, tôi uống ngon lành. Sữa đã cạn sạch, tôi cắn vành
thuỷ tinh, chàng đang nhìn tôi bằng ánh mắt thương mến:
- Lúc này trông em thật ngoan hiền thơ dại chẳng giống chút nào với cô gái
rối loại trong vũ trường đêm qua!
Tôi ngượng đặt ly xuống:
- Chắc hôm qua trông em loạn lắm phải không anh?
- Khỏi phải nói! Em làm anh cũng muốn điên lên theo!
Nghĩ đến những câu đã nói, tôi không khỏi đỏ bừng mặt. Khiết Anh cũng
thoáng đỏ mặt, chàng có vẻ ngượng ngùng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.