CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 113

- Một môi trường quá tốt đẹp! Bị đánh đập như vậy mà em vẫn thích về,
anh chịu em luôn.
Tôi vuốt mái tóc rối bời:
- Thích hay không chẳng còn là vấn đề, vì em thuộc tầng lớp cặn bã, em có
gì cao quý đâu mà đòi hỏi một cuộc sống tốt đẹp hơn?
- Sao tự dưng em bi quan quá vậy? Anh đã nói em là một cánh sen cao quý
mà!
Môi tôi phảng phất một nụ cười chua chát:
- Em không xứng đáng là một cánh sen đâu! Nên nhớ tối qua anh đã định
bỏ tiền ra để đưa em vào khách sạn!
- Phương Kỳ - Khiết Anh nghiến răng - Đừng nhắc đến chuyện đó nữa có
được không? Em thay đổi liền liền thế này làm sao anh hiểu nổi?
Tôi nhỏ nhẹ:
- Xin lỗi anh! Em không định làm cho anh buồn!
Khiết Anh cúi xuống, chàng vén những lọn tóc mềm của tôi lên vành tai,
đôi mắt đầy ưu tư:
- Đây là người con gái mà tôi yêu! Em lúc nào cũng ngập tràn mâu thuẫn,
ngoài những tật ương ngạnh, kiêu kỳ ra em còn có tính nổi loạn nữa. Xấu
thật! Vậy mà tôi vẫn yêu em! Giận em thế nào rồi cũng không quên nổi!
Lúc nhìn thấy em ngả nghiêng trong vũ trường là tôi đã muốn nổi điên lên
rồi em có biết không? Không biết ngày nào tôi sẽ trở thành người loạn thần
kinh vì em đây nữa! Phải chi tôi yêu em ít hơn một chút thì chắc không đến
nỗi nào?
Tôi muốn khóc, quay đi:
- Đừng bao giờ nói yêu em nữa, em van anh! Em không xứng đáng với anh
đâu!
Khiết Anh trầm giọng:
- Thế nào là không xứng đáng? Em định nghĩa cho anh nghe coi!
- Tại vì... vì...
- Vì sao?
- Vì gia đình em thế đó! Em từ đó mà ra làm sao xứng với anh được.
Khiết Anh nhìn tôi, chàng đột ngột hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.