CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 114

- Phương Kỳ! Em đã bao giờ giết người chưa?
Tôi tròn xoe mắt:
- Hỏi gì lạ vậy? Em... em đâu dám.
Chàng cười đắc thắng:
- Em chưa giết người cũng chưa làm điều gì xấu, sao em cứ khăng khăng
cho mình là thành phần bất hảo hoài thế?
Tôi vẫn chưa khuất phục:
- Nhưng còn nhiều cô gái khác danh giá xứng đáng hơn em chẳng hạn như
Diệp Bội Tần, Vương Ánh Tuyết...
Chàng phá ra cười:
- Phương Kỳ! Em khác người thật nhưng vẫn giống các cô gái khác ở điểm
ghen bóng ghen gió.
Tôi xịu mặt:
- Ai bảo là ghen bóng ghen gió? Em có bằng chứng hẳn hoi!
Nói xong tôi mới biết mình lỡ lời, bịt miệng không kịp, chàng đã thích thú:
- Coi kìa! Nếu em không yêu thì ghen làm gì? Lại còn có cả bằng chứng
nữa, không ngờ anh lại bị dò xét nghiêm ngặt đến thế...
Thích thú cái nỗi gì không biết, tôi nguýt chàng:
- Nhờ vậy em mới biết anh là con người lưu manh!
Chàng vẫn cười:
- Đừng nói khích anh nữa! Anh lưu manh ở chỗ nào đâu!
Tôi hét:
- Anh sắp đính hôn với Ánh Tuyết mà còn nói yêu tôi, như vậy không lưu
manh thì còn gì nữa?
Chàng nhìn tôi như khi nghe tin có người từ kim tinh rớt xuống địa cầu:
- Đính hôn với Ánh Tuyết? Ai nói với em?
- Chẳng cần ai nói cả, không có sự thật nào che dấu dưới ánh sáng mặt trời!
- Sự thật anh muốn biết kẻ nào phao cái tin vịt ấy để nện cho nó một trận,
nó đã làm cho anh khổ sở bao nhiêu lần. Vì nó mà em đóng kịch băng giá
với anh phải không?
Tôi bán tín bán nghi:
- Anh xác nhận chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.