CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 116

thuần lương, chất phác. Tôi khều Khiết Anh:
- Ai vậy?
- Bà Lâm, quản gia kiêm đầu bếp của anh! Chiếc áo em đang mặc là của bà
ấy đó!
- Hèn chi nó rộng dữ thần.
Bà Lâm niềm nở cất tiếng vấn an tôi. Tôi chân thành cám ơn bà đã lo cho
tôi đêm qua. Dọn bữa ăn xong bà Lâm rút lui, tôi nói vào tai chàng:
- Bà ấy muốn để tụi mình tự do, bà Lâm dễ thương ghê! Giống anh y hệt!
Chàng đẩy bánh và mứt đến trước mặt tôi, ra lệnh:
- Ăn hết chỗ này nghe không?
- Nhiều quá!
- Bộ em tưởng gầy đẹp lắm sao? Ráng ăn hết đi nhé!
Tôi không ăn hết, đẩy chiếc đĩa ra. Khiết Anh lắc đầu nhìn tôi như bực dọc.
Chàng cầm chiếc bánh định đút vào miệng tôi, tôi bặm môi, chàng hạ
giọng:
- Vì anh mà em ăn thêm một chút được không?
Tôi cười đưa tay giữ miếng bánh:
- Em đã nói không ăn là không ăn mà.
Giằng co một lúc chúng tôi cùng cười quên cả ăn uống, chợt thấy trên mu
bàn tay chàng có một vết đỏ thật sâu. Tôi hoảng sợ:
- Tay anh bị gì kìa?
- Không biết con chó nào đã cắn anh?
Quả nhiên là vết cắn, tôi ngẩn ra:
- Em cắn anh hôm qua phải không?
- Đó là hình thức tự vệ chính đáng, anh không giận chút nào đâu!
Tôi thương chàng quá. Nâng bàn tay chàng lên áp môi vào chỗ cắn. Khiết
Anh xoay tay đỡ lấy cằm tôi:
- Biết anh đang nghĩ gì không? Anh muốn hôn em một cái!
Mặt tôi nóng lên:
- Thôi đi!
Chàng hôn phớt qua môi tôi, đoạn cười nói:
- Môi em ngọt quá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.