CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 117

Tôi dấu mặt đi:
- Tại em mới ăn mứt xong đó!
- Không phải vị ngọt của mứt!
Tôi hét:
- Thôi! Đừng phân tích kỳ cục nữa!
Chàng cười giòn:
- Anh vừa mới khám phá ra, em rất hay mắc cở! Thú vị thật.
Chúng tôi đang cười đùa thì có tiếng đằng hắng, bà Lâm bước vào:
- Thưa cậu có cô Vương đến!
Ánh Tuyết thực tế đã tìm đến rồi. Khiết Anh nghiêm giọng:
- Bà mời cô ấy ngồi chờ ở phòng khách, tôi ra ngay!
Tôi xô ghế đứng dậy:
- Nhà không có ai hết sao anh?
Chàng cũng đứng lên theo:
- Anh còn mẹ và một cô em gái đang sống ở Nữu Ước. Hiện thời nhà
không có ai.
Tôi do dự nhìn chàng:
- Anh nghĩ em có nên ra gặp Ánh Tuyết không?
- Phương Kỳ! Từ giờ em nên tâm niệm một điều: Em đã chính thức là
người yêu của anh, không phải e sợ bất cứ một cô gái nào nữa!
Thật thế ư? Tôi không còn phải sợ Ánh Tuyết nữa ư? Nắm tay chàng bước
ra phòng khách. Ánh Tuyết với chiếc mi-ni jupe màu đỏ đang ngồi bắt chéo
chân ở sa-lông. Thấy tôi trong chiếc áo kỳ dị, mắt nàng long lên:
- Chào Khiết Anh! Hân hạnh gặp lại Phương Kỳ! Sao? Bồ khỏi chưa?
Tôi ngồi xuống ghế:
- Cám ơn Ánh Tuyết! Tôi vẫn bình thường.
Ánh Tuyết tấn công luôn:
- Vậy mà hôm qua bạn làm loạn cả một vũ trường, chơi nổi thật!
Khiết Anh vi đỡ lời:
- Chuyện đã qua không nên nhắc lại. Thật ra Phương Kỳ không phải loại
gái hiển sinh. Việc đó cũng chỉ là bất đắc dĩ. à! Ánh Tuyết đến sớm chắc có
chuyện gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.