CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 158

- Đây là Nhã Trúc Trang!
Nhã Trúc! Hèn chi xung quanh trồng toàn trúc, tiếng xào xạo như điệu ru
buồn muôn thuở. Khiết Anh gõ nhẹ vào chiếc chuông cổ ở đầu cổng tôi
ngạc nhiên.
- Sao lại dùng cái chuông kỳ lạ vậy anh?
- Không có tiện nghi văn minh ở Nhã Trúc, nơi đây là chỗ an dưỡng của
mẹ, bà muốn sống hòa hợp với thiên nhiên, nên mới kiến tạo hết sức thô sơ,
rồi em sẽ thấy.
Vâng tôi đã thấy! Người đàn bà già nua với mái tóc điểm trắng và chiếc áo
xẩm rộng thùng thình ra mở cổng. Khiết Anh vui vẻ:
- Vú Ngô ơi! Đây là cô Phương Kỳ! Vú đi gọi ông Trầm mang xe tôi vào
đình chút nhé!
Bà vú chả thèm trả lời quay đi. Chàng giải thích:
- Tính vú ấy vậy nhưng bà thương anh lắm. Vì vú là người nuôi anh và Dạ
Tú hồi bé. Mẹ anh để bà ấy ở đây coi sóc nhà cửa.
Dạ Tú có lẽ là em gái chàng! Ông Trầm chạy ra, bộ vó với hai bàn tay chùi
vào ống quần dính đầy gai cỏ. Đưa xe vô trong xong, tôi cùng chàng sánh
bước bên con đường nhỏ dần vô trong lót bằng những mảnh trúc bóng láng.
Vài người làm vườn đang làm việc trông nom cây cảnh.
Khiết Anh nói:
- Anh đưa em đi thăm vườn đào nhé!
- Có vườn đào nữa hở anh? Em tưởng toàn trúc chứ!
- Mẹ anh chỉ trồng một khoảng để ngắm cảnh, ngoài ra trong vườn còn
trồng nhiều loại cây ăn quả, lợi tức thu hoạch cũng khá lắm.
Bước chân vào vườn đào tôi ngỡ đã lạc bước vào thiên thai. Những cành
hoa rộ nở la đà, những đóa hoa chúm chím tươi thắm, đâu đâu cũng chỉ là
một màu hồng thắm mơn mởn như biết cười rực rỡ, tôi thích thú.
- Đây có phải đào Nguyên không anh?
Chàng cười vui:
- Má em cũng ửng màu hoa đào rồi kìa.
Dòm trái đào tơ núp ló trong bóng lá tôi nhảy lên định với nhưng không tới.
Khiết Anh hái dùm tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.