CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 161

hai bên má để trêu chàng. Khiết Anh dọa:
- Đừng chọc anh, anh trả đũa thì mặt em đỏ lên bây giờ.
Quả nhiên tôi hết dám chọc, ngả người ra sau chống hai tay lên cỏ tôi duỗi
chân thở vì mệt. Chỗ chúng tôi ngồi có những bụi cây hoang, những chùm
trái tím sẫm dễ thương kinh khủng. Không dừng được tôi với tay ngắt lấy
cho vào miệng nhấm thử, vị ngọt ngọt, chan chát có vẻ ngon miệng. Khiết
Anh la:
- Môi em tím ngắt rồi kìa!
- Vậy hở anh?
Đưa tay lên toan chùi miệng thì chàng cản lại:
- Đừng để anh lau cho!
Chàng chồm tới cọ môi trên đôi môi tím. Tôi đẩy ra dí tay vào mũi chàng.
- Tham lam, miệng anh cũng lem tím rồi đó.
- Kỳ ơi! - Chàng ngồi ôm tôi lăn dài xuống cỏ, nắng ấm áp viền nụ cười
ngời lên rạng rỡ.
- Phương Kỳ ơi! Sao anh yêu em nhiều quá!
Bàn tay chàng lướt trên thân, tôi hất ra lăn trên cỏ tránh đi, chàng cũng lăn
theo nằm sát sau lưng. Tôi ngắt một cọng cỏ ngậm vào miệng, nằm xoay
lưng lại. Nụ hôn trên gáy khiến tôi rụt co cổ. Bàn tay chàng đã bóp chặt vai
lật tôi quay trở lại. Chưa bao giờ chúng tôi lại nằm gần nhau đến thế, khuôn
mặt gần của chàng như muốn hớp hồn tôi. Tôi rùng mình đăm đăm nhìn
Khiết Anh: Đôi mắt chàng thật sáng như muốn xuyên thấu mọi ý nghĩ trong
óc tôi. Thình lình Khiết Anh ôm ghì lấy tôi. Toàn thân tôi dán sát vào người
chàng, khiến tôi xanh mặt. Chàng si dại hôn như mưa lốc lên mặt tôi,
những ngón tay đàn ông vuốt dài trên người tôi, giọng thì thầm run rẩy vì
khát vọng:
- Kỳ ơi! Kỳ ơi! Anh yêu em.
Chuyện gì sẽ đến nếu chàng tiến xa hơn. Bàn tay chàng sẽ đặt lên ngực. Tôi
lắp bắp:
- Khiết Anh!
Chàng chợt bừng tỉnh buông vội tôi ra, lập tức tôi ngồi dậy. Tĩnh mịch của
thiên nhiên, Trương Nhã, cái tên nghe thật hiền hậu, thanh nhã. Tôi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.