CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 170

Tôi vênh mặt, Khiết Anh đưa cao tay nhưng rồi lại buông xuống, chàng
không đánh nổi tôi đành trừng mắt lấy uy dọa nạt.
- Nãy giờ em nói chuyện gì với lão?
- Chuyện gì mặc tôi.
- Đừng nói tỉnh nữa Kỳ, hai người nói chuyện âu yếm thân mật lắm kia mà.
- Anh không tin thì còn hỏi làm gì?
- Không phải không tin nhưng mà anh... ghen quá!
- Đừng ghen ẩu nữa anh!
Chàng đi qua đi lại bằng những gót giày bực bội.
- Phương Kỳ! Anh biết em đang vui lắm vì đã mê hoặc được bao nhiêu
người, nhìn người ta đánh nhau vì em, em thích lắm chứ gì?
- Sao anh cứ thích nói bậy không vậy?
Chàng gằn giọng:
- Nói cho anh biết, tại sao em không đi dự trình diễn?
- Em đau răng.
Chàng xì dài.
- Anh biết! Anh biết cả nguyên nhân chứng đau răng của em, con vi trùng
lây bịnh đó lúc nãy ngồi gần bên em mà, một con vi trùng to và dơ bẩn hơn
bất cứ loại vi trùng nào trên đời.
- Anh đừng nghi ngờ tàm xàm!
Chàng hừ một tiếng:
- Nghi ngờ tàm xàm! Vừa nhảy xuống khỏi sân khấu là dông lại đây ngay.
- Tới để làm gì?
- Tới để thấy em với lão già nắm tay nắm chân nhau cười cợt!
- Dì Hoa vắng nhà...
- Dì Hoa vắng nhà mà em dám tiếp lão một mình. Không rảnh để nói
chuyện! Khi rảnh sẽ nói chuyện nhiều hơn chứ gì?
Tôi bắt đầu nóng mũi trước thái độ cố chấp của chàng.
- Anh nói vậy mà cũng nghe được sao?
Chàng ngần ngừ quát:
- Có phải em vẫn thường gặp lão lúc vắng anh, em là gì của lão?
Tôi tức đến ói máu hét lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.