CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 175

nghĩ đó?
Ánh Tuyết bứt từng cánh hồng ném xuống đất, giọng nàng ai oán:
- Khiết Anh! Anh có nhớ lần đầu gặp em trong sân giữa vườn không? Anh
đã hái tặng em một đóa hồng tay anh bị gai cào xước vẫn không hề nhăn
mặt. Em không quên hình ảnh đó và em luôn tự hỏi sao hoa hồng lại nhiều
gai đến thế? Bây giờ em mới rõ tình yêu đâm vào mình còn nhiều hơn gai
hoa hồng. Anh thừa biết em không phải con gái nghèo hèn hay xấu xí. Bao
nhiêu kẻ đeo đuổi em đều vất vào sọt rác, chẳng đoái hoài. Trong khi đó
anh biết em yêu anh mà vẫn bình thản điềm nhiên. Anh không phải con
người cao ngạo thì còn gì nữa?
- Ánh Tuyết!
- Đừng gọi tên em làm gì? Em rất ghét những lời an ủi anh sắp nói - Nàng
chợt cười khanh khách - Còn về vụ đi Cao Hùng em đã nhờ người tung tin
đó đấy, có sao không? Ước gì Phương Kỳ nổi ghen lên đứt mạch máu mà
chết thì hay biết mấy.
- Ánh Tuyết nói gì kỳ vậy?
- Gì mà kỳ? Cô ta là tình địch của em kia mà. Em sẽ tìm cách khuấy cho
hôi, không để cho hai người bình yên hưởng hạnh phúc đâu.
- Làm nữ thần phá hoại có gì thích thú? Ánh Tuyết cười trên sự đau khổ
của kẻ khác à!
- Đó là vì không ai biết đến sự đau khổ của em.
Khiết Anh lộ vẻ ngờ vực:
- Đau khổ? Cô mà cũng biết đau khổ?
Ánh Tuyết ném cành hồng trụi cánh xuống đất, mắt nàng gợi lên oán hận:
- Bộ anh tưởng tim tôi bằng hợp kim hay cao su nhân tạo sao mà không biết
súc động? Anh mới là người thích cười trên sự đau khổ của người khác. Tại
sao gương mặt anh khả ái quá mà lòng dạ lại vô tình như vậy? Cả anh và
con bé đó đều đáng hận! Nó đã cướp giựt người tình của tôi mà tôi đành
khoanh tay chịu lép à? Tôi chưa chịu thua con bé hồ ly đó đâu.
- Ánh Tuyết, cô dùng ngôn từ có vẻ không đẹp đó.
Nàng nhìn chàng bằng đôi mắt si mê.
- Khiết Anh! Anh còn nhớ những kỷ niệm thân mật của chúng ta không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.