CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 179

Tuyết chết rồi, đó có phải là lỗi của chúng tay không? Chúng ta có giết
nàng không em?
Uyển Uyển xì một tiếng:
- Bộ anh thích nó chết lắm hả?
Khiết Anh xúc động:
- Vậy là Ánh Tuyết chưa chết! Uyển Uyển đừng úp mở với tôi nữa, Ánh
Tuyết có sao không?
- Nó uống hết một ống thuốc an thần nhưng may người nhà hay kịp chở đi
cứu chữa, hiện tại chưa biết tính mạng nó ra sao, vì bác sĩ chưa cho vào.
Anh có muốn tới thăm nó không?
Khiết Anh gấp rút:
- Sao lại không? Uyển Uyển, nằm ở đâu vậy?
- Dưỡng chương an phúc, tôi đưa anh đến đó nhé!
Tôi bước tới:
- Khiết Anh, cho em đi với.
Chàng nhìn tôi ngần ngừ:
- Thôi ở nhà đi Phương Kỳ! Có gì anh điện thoại cho em.
Chuyện gì đã xảy ra? Ánh Tuyết đã chết hay là...?
Tôi không dám nghĩ nữa lặng lẽ trao áo mưa cho chàng. Khiết Anh đã đi ra
cùng Chu Uyển Uyển. Tôi trở vào ngồi xuống bên bàn cờ bị phá tan hoang.
Ván cờ mới được bày ra, ai sẽ là người thắng cuộc? Lòng ngổn ngang trăm
mối. Ánh Tuyết! Ánh Tuyết! Có phải nàng đã yêu Khiết Anh quá độ và
không muốn sống khi đã mất chàng? Nhặt những quân cờ vô tri bỏ vào túi
như cũ, tôi đến bên bàn ngồi nhìn chiếc máy điện thoại một cách vô thức.
Tiếng chuông điện thoại sẽ trả lời những thắc mắc trong tôi. Tại sao lâu quá
điện thoại không reo thế này?
Như người ở trên đám hoa hồng, tôi xốn xang qua lại bên điện thoại không
yên. Điện thoại vừa reo là chụp ngay lấy. Không phải Khiết Anh, vẫn giọng
nói hằn học của Chu Uyển Uyển:
- A lô! Phương Kỳ đó hả? Tình trạng của Ánh Tuyết vẫn còn nguy kịch,
bằng nếu nó có hề gì thì chính cô là thủ phạm giết người không gươm giáo.
Ống nghe rơi xuống. Lời Ánh Tuyết lại rõ mồn một bên tai: Tôi sẽ làm cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.