CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 196

em đau khổ bao nhiêu thì trong lúc đó anh chẳng nhớ tới em, anh còn bận
vui chơi với Ánh Tuyết, sao anh tàn nhẫn quá sức vậy Khiết Anh?
Chàng giật mình:
- Em nói sao? Em sắp lấy lão già đó phải không Kỳ?
Tôi buông xuôi:
- Không! Không! Không! Em không lấy ai cả! Chỉ mình anh thôi, em
không muốn phải làm vợ bé của lão ta. Anh đưa em đi trốn nhé! Chúng ta
cùng nhau trốn lên núi cao cho cha và mẹ không thể tìm bắt được! Áo cưới
đã bị cha đốt hết rồi nhưng em không cần, chỉ cần chúng ta cưới nhau là đủ,
đừng bỏ rơi em nghe anh, em sợ nhất đời là anh bỏ em đó!
Chàng không thốt nổi lời nào, lặng thinh quay đi, tôi ngơ ngác nhìn chàng
đăm đăm:
- Khiết Anh!
Chàng xót xa:
- Phương Kỳ! Đó không phải là giải đáp tốt nhất đâu em.
Tôi hé môi hoang mang:
- Anh!... Anh không muốn mang em đi trốn?
Chàng lặng lẽ lắc đầu. Bao nhiêu bám víu đều tan vỡ như bọt sóng, tim tôi
chìm xuống, tôi nghẹn ngào:
- Xin lỗi anh! Em quên những gì em đã thấy! Anh hết yêu em rồi phải
không? Em đã hiểu, thôi em về đây!
Chàng vẫn giữ tôi:
- Phương Kỳ! Anh không bao giờ hết yêu em cả! Ánh Tuyết chỉ là người
bạn giúp anh khuây khỏa trong nỗi buồn. Con người không phải chỉ xấu cả
đời, hiện giờ Ánh Tuyết cũng đã đổi khác nhiều, nàng thuần hậu, dễ mến
giúp đỡ anh và không hề đòi hỏi anh phải yêu nàng như trước kia! Tuy thế
anh vẫn coi nàng là một người bạn gái bình thường. Anh... anh có lỡ hôn
Ánh Tuyết thật, nhưng đó là phút sai lầm chút thôi. Thứ lỗi cho anh nhé
Kỳ! Đừng khóc về chuyện đó nữa, nhìn mặt em như tàu lá anh biết em đã
nổi ghen rồi!
- Vậy tại sao anh... anh không chịu đưa em thoát khỏi cảnh khổ này?
- Vì mẹ anh! Mẹ anh sau khi trở về bị xúc động thái quá, huyết áp lên cao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.