CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 267

- Em có chịu cười không? Cười cho anh coi!
Sắp xa chàng làm sao cười cho nổi? Tôi không cười, chun mũi rồi phùng
má:
- Không!
Chàng tát nhẹ vào má tôi:
- Như con nít ấy thôi. Thôi được, đứng dậy đi ăn sáng, anh đói meo rồi nè!
Tôi vẫn ngồi yên mơ màng:
- Khiết Anh! Em đang muốn chiếc thảm này hóa thành tấm thảm thần trong
cổ tích Ba Tư. Em muốn nó bay đi, bay khỏi thành phố này. Chúng ta sẽ lên
ngân hà, lên thiên vương tinh, hải vương tinh, đến một nơi không có bóng
người, anh thích không?
Chàng xoa đầu tôi:
- Em muốn nó bay lên à? Anh đọc thần chú nhé!
- Vâng!
- Anh yêu em!
Câu nói này đã quá quen nên chẳng còn linh nghiệm, tấm thảm vẫn nằm
nguyên chỉ có chúng tôi là cười quên cả buồn. Dẹp những ưu tư qua một
bên, tôi chỉ còn một ngày cuối bên chàng, đừng quá bận tâm những gì sắp
tới.
Tôi đã gần như quên được Ánh Tuyết trong ngày. Khiết Anh phụ tôi làm
bếp, chàng làm ăn thế nào mà gọt khoai rớt lên rớt xuống, lại còn bị đứt tay
nữa chứ. Còn phần tôi bị chàng chọc cười quá nhiều nên quên nêm muối vô
nồi canh, kết quả là lạt phèo. Tuy vậy chúng tôi vẫn thanh toán sạch bách.
Ba ngày trôi qua mau, ngồi tựa vai nhau tôi lắng nghe tiếng hát của chàng
trong ánh nắng chiều tà. Từng âm thanh dìu nhau trong mộng. Khi bài
“Quyên Điểu” vừa dứt thì trời cũng tối hẳn. Lòng chợt buồn thấm thía...
Khiết Anh ôn tồn:
- Ngày mai khi Ánh Tuyết về anh sẽ gặp nàng đặt thẳng vấn đề. Cần phải
tiến hành gấp cuộc ly dị mới được.
Tôi bỗng rùng mình, một thứ giác quan nhạy bén ngầm báo hiệu mọi
chuyện sẽ không dễ dàng như mơ tưởng. Sự bất an lộ rõ trong đôi mắt,
Khiết Anh cũng lấy làm lạ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.