CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 275

- Tôi cần Hạo Bình nhận tôi làm vợ trước mặt Khiết Anh. Anh ấy còn phải
trở về với vợ con, nên để hình ảnh tôi phai đi là hơn.
- Em định làm việc đó?
- Vâng!
- Phương Kỳ! Anh sẵn sàng làm chiếc bình phong cho em xa Khiết Anh.
Anh sẽ làm bất kể là chuyện gì nếu em muốn. Bao giờ anh cũng yêu em và
chờ em. Một ngày nào đó khi em nhận thấy có thể yêu anh được, chúng ta
sẽ chính thức kết hôn với nhau em nhé!
Mắt tôi nhìn Bình vời vợi:
- Anh tốt quá!
Chàng nâng bàn tay tôi lên trận trọng hôn những ngón tay lạnh, tôi không
rút tay lại. Người thanh niên cao cả này chợt làm tôi cảm thấy mình chỉ là
một hạt cát bé con. Lòng mênh mông buồn:
- Hạo Bình! Chúng ta đều là những kẻ điên phải không anh?
- Phương Kỳ!
Khiết Anh như từ trời rơi xuống, chàng chết sững nơi ngưỡng cửa nhìn
chúng tôi bằng đôi mắt bốc lửa. Tôi vẫn ngồi yên không đẩy Bình ra, không
đứng lên đón chàng. Hạo Bình đứng dậy:
- Khiết Anh! Anh đến đúng lúc quá, chúng tôi đang định tìm anh để báo
tin: Tôi và Phương Kỳ quyết định thành hôn, ngày cưới cũng gần đây thôi.
Khiết Anh như bị một nhát búa giáng trúng sọ, chàng tái hẳn mặt trông thật
đáng thương:
- Ngày cưới! Thế là sao Phương Kỳ?
Tôi nắm chặt tay Hạo Bình như để vay mượn chút sinh lực, nói với Khiết
Anh bằng giọng nói xa lạ:
- Khiết Anh! Em sắp lấy chồng, anh chỉ mang đến cho em toàn sóng gió,
em đã mỏi hơi kiệt sức chờ đợi anh nhưng chẳng được gì, em muốn được
nghỉ ngơi, em cũng cần phải có một người chồng, đó là luật tự nhiên Khiết
Anh ạ!
- Không! Tại sao trước kia em không lấy chồng đi? Đừng dấu anh, ai đã
cưỡng ép em phải làm chuyện đó? Nói đi Kỳ?
Hạo Bình hòa nhã:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.