CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 277

đình, tôi như một cơn bão nhỏ rơi xuống rồi tan mau không gây ra một tàn
phá nào.
- Khiết Anh! Khiết Anh! Đừng oán em, muôn đời em chỉ yêu anh thôi.
Hạo Bình đưa khăn tay cho tôi:
- Đừng khóc nữa Phương Kỳ! Anh ấy đã đi rồi.
Tôi lau nước mắt nhìn chàng:
- Hạo Bình, em không thích ở Đài Bắc nữa, em muốn tới quê anh làm một
cô gái chăn cừu không biết đến phiền muộn. Anh đưa em về Đài Nam nhé!
- Được, sáng mai anh sẽ xin nghỉ, chúng mình về quê.
Mọi sự đã được an bài, tôi sắp ra đi như một kẻ tìm quên thời gian. Hạo
Bình sẽ giúp tôi, gã thanh niên trữ tình này thật đáng quý. Biết đâu một
ngày kia tôi sẽ yêu được chàng, sẽ lấy được chàng rồi con đàn cháu đống.
Xin cho tôi được sống bình dị như mọi người.
Sáng hôm sau tôi khóa cửa gian phòng nhỏ. Hạo Bình chờ tôi ở quán café
đầu đường, chàng đưa cho tôi xem hai tấm vé xe lửa hạng hai. Tôi sẽ bay đi
không phải bằng tấm thảm thần Ba Tư mà bằng mảnh giấy này, tôi cười
hiền:
- Mua vé xe lửa cuối năm cũng không dễ lắm vì nhiều người về quê trong
dịp nghỉ lạnh. Tuy thế, em muốn đi ngay thì anh phải tìm đủ mọi cách để
em hài lòng.
Tôi cảm động nhìn chàng, khuôn mặt đẹp trai đầy đặn, mái tóc của chàng
gọn gàng, áo quần lịch sự. Đây là người chồng tốt còn mong gì hơn. Nhỏ
nhẹ nói:
- Xin cám ơn anh!
Hạo Bình tỏ vẻ không bằng lòng:
- Em bớt khách sáo với anh chút được không? Bây giờ chúng mình ăn uống
rồi ra ga, 10 giờ tàu mới chạy, còn dư thì giờ để thong thả. Anh cũng cần
nói trước là em cứ an tâm, cha mẹ anh hiếu khách lắm, ông bà sẽ tiếp rước
em trọng thể cho coi.
Hạo Bình gọi thức ăn và một ly sữa tươi cho tôi. Tôi cảm thấy mệt mỏi nên
ăn như mèo liếm, chàng săn sóc:
- Em nên ráng ăn để giữ gìn sức khỏe, hay là em không thích mấy món này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.