CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 279

- Ông xã mày gặp chuyện gì vậy?
Bội Tần nhìn tôi trừng trừng:
- Không phải Giang Triết mà là Khiết Anh! Anh ấy bị đụng xe gần cầu Tân
Điền, thương tích trầm trọng lắm.
- Hả! Khiết Anh bị tai nạn?
Tôi đứng bật dậy, Hạo Bình cũng biến sắc:
- Bị đụng xe à! Ai gọi về vậy chị?
- Anh Triết, anh ấy đang ở bệnh viện Lục Châu. Tao tới đó bây giờ.
Tôi điên dại níu áo Bội Tần:
- Tao đi với mày!
Bội Tần do dự:
- Đâu được, mày còn đi Đài Nam với Hạo Bình mà!
Hạo Bình yên lặng rút hai tấm vé xe lửa cầm nơi tay xé vụn, chàng phủi
tay:
- Còn đi làm gì? Khiết Anh bị cưa một chân, anh ấy sẽ thành một kẻ tàn tật
suốt đời.
- Trời ơi!
Tất cả vũ trụ đều biến mất, tôi ngất xỉu.
Lại trở về căn phòng nhỏ của mình, mọi tư tưởng có thể rời bỏ cái thế giới
buồn thảm này nhưng tôi chỉ là loài chim cánh ngắn không thể nào bay
thoát khỏi tình yêu. Bình buồn bã nhìn tôi:
- Phương Kỳ, anh biết bây giờ em không còn can đảm để đi đâu.
Chàng im lặng bỏ ra về, còn một mình tôi ngồi cả ngày bên khung cửa chờ
tin Khiết Anh do Bội Tần đưa tới. Mẹ chàng, em gái chàng, tất cả đều có
mặt ở đó, làm sao tôi tới thăm chàng được?
Còn đâu ngày xưa, ký ức năm nào, giấc mộng năm nào sầu thảm quá. Hình
ảnh cao ngạo, dáng dấp hoàn hảo phóng khoáng đánh thức tôi. Chỉ còn nhờ
trời thôi! Trời có mắt không? Tất cả quyền lực thiêng liêng huyền bí xin cứ
bắt tôi chịu mọi cực hình chứ đừng hành hạ chàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.