CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 280

QUỲNH DAO

Cánh Chim Bạt Gió

Chương 17

- Gia đình anh ấy hay tin rồi! - Bội Tần nói - Bà mẹ và em gái chiều nay đi
Áo tham dự một buổi khai trương nhạc viện do một nhạc sĩ quen biết mời.
Giang Triết mới điện thoại tới thì được cho biết như vậy. Bây giờ chúng ta
chỉ còn biết chờ mà thôi!
Mỗi một giây trôi qua là một giọt máu trong tim mất đi. Tôi thấp thỏm
trong nỗi sợ khốn cùng. Một người y tá ra tìm Giang Triết.
- Bác sĩ trưởng cho mời ông!
Thật lâu không thấy Giang Triết trở ra, hết hy vọng lại tới tuyệt vọng, tôi rũ
rượi như con mèo ốm trong sự nâng đỡ của Bội Tần.
- Trời ơi! Sao lâu quá vậy? Chắc người ta không cứu nổi anh ấy phải không
Tần?
Bội Tần vỗ về:
- Vẫn còn hy vọng mà, mày cuống cuồng lên cũng không giúp ích gì được.
- Khiết Anh! Khiết Anh!
- Tao không muốn mày nhìn thấy cảnh của anh ấy. Giờ thăm chỉ có giới
hạn, mày không muốn chạm mặt gia đình Khiết Anh, sao tao biết làm cách
nào được. Kỳ này! Nghe nói gia đình anh ấy định đưa ảnh sang Mỹ.
- Sang Mỹ? Mày làm như nước Mỹ có phép lạ ráp liền chân đã cụt!
- Tao không biết rõ, chỉ nghe thoáng vậy thôi Phương Kỳ nhưng Khiết Anh
không chịu. Tao nghe anh ấy nói: con tự làm con chịu. Còn Ánh Tuyết, tai
nạn làm sẩy thai băng huyết, vợ chồng chẳng ai hỏi thăm ai, Liêu Đông
ngày nào cũng lễ mễ ôm hoa lại thăm.
Liêu Đông! Cái tên xa xưa của quá khứ. Bội Tần bắt tôi về ở chung với nó,
nó chăm lo cho tôi từng chén cơm ly nước. Thời gian lăn tròn, tôi vẫn
không được gặp mặt Khiết Anh. Chiều chiều tôi ra ngồi chống tay ở phòng
khách. Giang Triết về hấp tấp nói:
- Khiết Anh máu còn quá ít.
Chúng tôi đến bệnh viện thử máu. Thật tình cờ và may mắn, máu của tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.