CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 278

Anh gọi bồi mang thức ăn khác nhé!
- Thôi em không thích ăn nữa, em chỉ thích uống café .
Hạo Bình khuyên:
- Café làm nóng người, không tốt đâu, em chỉ nên uống sữa thôi.
Trả tiền xong chúng tôi rời khỏi quán. Hạo Bình xách dùm tôi chiếc xách
nhẹ tênh. Tôi thọc tay vào túi áo khoác. Lê từng bước chân buồn trên vỉa
hè: Xin chào Đài Bắc với mối tình sầu, tôi sắp ra đi làm loài chim trốn
tuyết.
Đến đầu đường Nam Hà, tôi ngừng lại nhìn Hạo Bình e ngại:
- Còn sớm không anh? Em muốn lại thăm vợ chồng Giang Triết.
Bình ngó đồng hồ ở cổ tay:
- Cũng còn sớm, chúng ta đến giã từ anh chị ấy đi.
Nhà vẫn còn đóng cửa kín mít, tôi gọi mãi mới có tiếng lục đục bên trong
rồi Bội Tần ló đầu ra, nét mặt nó lo âu. Nhìn thấy tôi Tần kêu lên:
- Phương Kỳ! Và Hạo Bình nữa, hai người đi đâu đây?
- Lại chào vợ chồng mày, tao định theo Hạo Bình về quê chơi một thời
gian. Giang Triết có ở nhà không?
- Ông ấy đi nhậu suốt đêm có về đâu, tao ở nhà muốn teo ruột đây này.
- Sao lạ vậy? Từ trước đến giờ anh ấy có bê bối đâu?
- Khiết Anh tới lôi anh ấy đi biệt, đến tao giữ cũng không được.
Khiết Anh! Tôi đã hiểu ra nguyên nhân ray rứt của chàng. Hạo Bình thoáng
thở dài. Bội Tần mở rộng cửa, nó cười:
- Phương Kỳ! Trông mày giống hệt cô dâu đi theo chồng.
Tôi đỏ mặt trong lúc Hạo Bình thích thú cười.
- Mày chỉ nói bậy!
Bội Tần kéo ghế:
- Ngồi chơi đi, hai người định đáp xe lửa à?
Tôi ngồi xuống ghế: Cuộc phiêu lưu này sẽ đi về đâu?
Hạo Bình chưa kịp đáp thì tiếng chuông điện thoại đã reo. Tần xin lỗi, nó
đứng lên với lấy ống nghe. Không biết có chuyện gì mà mặt nó cắt không
còn giọt máu. Nó hấp tấp nói mấy câu vào máy rồi buông xuống. Tôi lo
lắng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.