CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 281

cũng thuộc loại O. Bất kể lời ngăn cản, tôi tình nguyện hiến máu. Người y
tá nhìn tôi với vẻ lo ngại:
- Liệu cô có chịu nổi không?
Thà tôi chết còn hơn để chàng gặp nguy hiểm, tôi cương quyết gật đầu,
người ta thi hành biện pháp rút máu, tôi như người sống trong khói súng,
đầu óc bềnh bồng đảo nghiêng mịt mù. Máu của tôi đã nằm yên trong huyết
quản của chàng rồi. Bội Tần ôm tôi xót thương.
- Phương Kỳ! Kỳ ơi!
Trước mặt cuồng đen và vàng chập chờn, tôi thì thào:
- Khiết Anh có còn nguy hiểm nữa không?
Giang Triết nhìn Bội Tần, hai người cùng thở dài:
- Nguy cơ tử vong đã qua, anh ấy đã được cứu thoát, nhưng...
- Sao?
Giang Triết chậm chạp đặt tay lên vai tôi như giữ cho tôi trấn tĩnh:
- Kỳ nghe đây! Người ta đã cắt bỏ một chân dập nát của Khiết Anh lên tận
đầu gối.
Bội Tần về đến nhà với chiếc áo hoa rực rỡ, liệu mùa xuân có còn đến nữa
không?
- Phương Kỳ! Mày biết không? Khiết Anh đã tỉnh hẳn rồi. Nhìn nét mặt
anh ấy khi biết mình cụt chân tao muốn chảy nước mắt. Sau đó anh ấy chỉ
cười lạnh, không than thở gì cả mà còn an ủi bà mẹ. Mẹ Khiết Anh quả là
can đảm. Tuy thế tao biết bà ấy đang đau khổ cùng cực. Mày nghĩ coi, có
đứa con trai duy nhất mà. Cô em gái thì đổ lỗi cho mày. Phải giữ kín
chuyện hiến máu cho Khiết Anh, nghe cô y tá nói tao cũng tức cành hông.
- Mặc cô ấy muốn nói gì thì nói, tao muốn biết Khiết Anh có nhắc gì về tao
không?
- Lúc mê man thì anh ấy gọi tên mày mãi, nhưng lúc tỉnh tới giờ ai mà nhắc
tới tên mày là anh ấy nộ khí xung thiên lên. Anh ấy cấm mày không được
vào gặp mặt anh ấy nữa.
- Khiết Anh còn oán tao sao?
Ánh Tuyết bước vào, Bội Tần bỏ đi xuống bếp.
- Có phải chàng bị bàng hoàng vì cuộc ly dị không nhỉ? Ngày mai tôi và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.