CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 284

danh nghĩa với ông chồng tật nguyền. Thử nghĩ xem, làm sao tôi có thể đi
khiêu vũ với một người chỉ có một chân thôi! Không lẽ nhảy điệu độc vũ à?
Tôi run người:
- Chị không nên dùng lời tàn nhẫn như vậy.
Ánh Tuyết lại rùn vai, mẫu thuốc đã gần hết, nàng búng nó vào chiếc gạt
tàn:
- Nên thực tế là hơn. Uông Khiết Anh không còn là ca sĩ dễ thương của hai
năm về trước nữa. Ngày xưa chàng phóng khoáng như gió nhưng bây giờ
chỉ còn là một phế nhân loạn trí như loài thú man rợ. Hãy lấy chồng đi
Phương Kỳ.
Tất cả đã đi rồi, tôi vẫn còn ngồi nhìn mẩu thuốc lá của Ánh Tuyết. Tại sao
nó cháy tàn rồi mà vẫn còn vương vấn khói? Tại sao?
Bội Tần mang cơm vào, nó có vẻ tức giận:
- Ánh Tuyết đi rồi phải không? Đúng là đồ tệ bạc mà.
- Đừng nói vậy, không ai muốn khổ cả.
- Nhưng Ánh Tuyết phải chịu trách nhiệm về tai nạn của Khiết Anh! Hôm
đó nó giựt tay lái của Khiết Anh nên mới xảy ra vụ này. Vậy mà nó vẫn còn
vô tình được ư? Theo tao nó phải ăn năn hối lỗi, phải săn sóc cho Khiết
Anh cả đời mới đúng.
- Nếu ai cũng đầy ắp tình người thì đâu có bảo đời là bể khổ. Ánh Tuyết có
lý do riêng của mình, ai cũng có mục đích để biện hộ cho hành động của
mình vậy thôi Bội Tần à!
Bội Tần nhìn tôi là lạ, nó khẽ thở ra:
- Thôi ăn cơm đi Phương Kỳ, ngày mai Khiết Anh sẽ xuất viện.
Chàng sẽ về nhà? Sẽ cô độc như loài Hải Âu gẫy cánh? Khiết Anh! Tại sao
cuộc sống dành cho chúng ta quá nhiều bất hạnh? Ai là kẻ có lỗi? Ánh
Tuyết ư? Không, cuộc hôn nhân? Bi thảm của mẹ đã cho tôi biết sống với
người chồng luôn mang tâm trạng hình bóng kẻ khác là điều đại bất hạnh.
Chàng đã đổi một chân để lấy sự giải thoát cho cả hai. Còn tôi, tôi biết lấy
gì để đánh đổi hạnh phúc đây?
Hôm sau tôi đơn độc tìm đến bệnh viện. Đến thăm chàng với bước chân
ngập ngừng và đôi tay không còn đâu những ngày nồng hương yêu đương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.