CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 308

khổ. Nước mắt chợt khô đi. Đây là giây phút diễm tuyệt xóa tan tất cả buồn
tủi trong lòng tôi hơn tháng qua.
Chúng tôi hôn nhau quên cả trời đất, quên sự hiện diện của mẹ chàng ở đó.
Thật lâu mà Khiết Anh vẫn không chịu buông tôi ra, môi vẫn không rời
nhau. Tôi là kẻ thức tỉnh trước, khẽ đẩy chàng ra:
- Thôi đi anh! Mẹ nhìn kìa!
- Mẹ không cười đâu!
Chàng cười nhẹ, ngón tay mân mê làn môi đỏ thắm của tôi như để xin lỗi.
Tôi ngước mắt nhìn, làn mi cong vút nhìn chàng ngây thơ:
- Vậy mà em tưởng anh ghét em lắm chứ!
- Anh không bao giờ ghét em nổi cả!
- Thế sao anh không bằng lòng cho em làm vợ anh?
Bóng tối trở về trên khuôn mặt Khiết Anh:
- Vì anh yêu em! Hôn nhân và tình yêu trong trường hợp này khác hẳn
nhau. Anh không muốn em phải khổ.
- Bên anh em có bao giờ thấy khổ đâu? Hôn nhân với em là tuyệt đỉnh của
tình yêu, bao giờ em cũng chỉ mơ ước được làm vợ anh thôi!
Khiết Anh vẫn lắc đầu:
- Nhưng anh không bằng lòng! Dù em có khóc bao nhiêu cũng không lay
chuyển được ý anh đâu!
Tôi đặt tay lên đầu gối chàng:
- Có phải tại cái chân này không?
Chàng cười buồn bã:
- Anh không muốn em phải chịu nhận một người chồng tàn phế vô dụng,
anh chỉ là cái bướu nặng cho em thôi Kỳ à!
- Nhưng lạc đà đã sống nhờ cái bướu của nó!
- Em không phải là lạc đà thì dại dột gì bắt chước nó làm chi? Em dễ khóc
như thế này, anh nỡ nào để em khóc hận sau này!
- Nếu anh bằng lòng lấy em, thì em sẽ không bao giờ khóc nữa đâu!
Chàng thoáng vẻ thê lương:
- Không được đâu Kỳ!
Mẹ chàng đột nhiên bước tới trầm giọng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.