- Thôi đủ lắm rồi! Con đừng có cứng đầu như thế nữa! Mẹ lấy quyền làm
mẹ bắt con phải tuân lời! Nếu con cãi mẹ thì đừng gọi mẹ là mẹ nữa!
Bà đặt bàn tay nhỏ bé của tôi vào trong tay Khiết Anh bắt chàng nắm chặt,
đoạn nghiêm nghị nói:
- Phương Kỳ! Khiết Anh! Kể từ giờ phút này hai con chính thức là vợ
chồng! Mẹ sẽ tổ chức hôn lễ ngay ngày mai.
Tôi sung sướng muốn vỡ tim trong khi Khiết Anh nhăn nhó trông đáng
ghét chi lạ, mẹ chàng nói tiếp:
- Nếu con còn bướng bỉnh nữa thì chính con làm khổ nó đó!
Bà ra khỏi phòng. Còn mình tôi với chàng, tôi níu cổ chàng nũng nĩu:
- Anh nghe mẹ nói chưa?
Chàng như chiếc bong bóng hết hơi, thở dài thườn thượt:
- Thôi được rồi! Anh đành là kẻ thua cuộc vậy!
Thế là kẻ thua cuộc và người thắng cuộc lại quấn quít với nhau trong cái
hôn mê đắm. Tôi đã chinh phục những khó khăn để hoàn thành được tâm
nguyện của mình rồi!
Câu chuyện đâu phải đến đây là hết vì nếu mọi chuyện trên đời này đều
đơn giản thì nước mắt con người đâu có tạo thành ngũ đại dương.
Hôn lễ của tôi và Khiết Anh được cử hành trong vòng thân hữu và hết sức
đơn giản. Khiết Anh có vẻ ngượng ngùng lẩm bẩm:
- Anh có cảm tưởng mình là chú rể kỳ cục nhất trên đời!
Tôi ghé sát tai chàng nói thầm:
- Nhưng lại là chú rể dễ thương nhất trần gian này đó!
Chàng cười, đưa tay sửa chuỗi hạt trai lấp lánh trên chiếc cổ trắng ngần như
ngọc sen của tôi:
- Còn em là cô dâu xinh nhất thế giới!
Tôi chớp mắt:
- Rồi cuối cùng em cũng được làm cô dâu hở anh? Em muốn biết trong lần
thành hôn trước anh có tâm trạng ra sao?
Chàng thoáng hồi tưởng rồi nhún vai:
- Anh không rõ! Hình như anh không mảy may xúc động thì phải!
- Còn hôm nay?