CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 317

- Anh vẫn chờ em trả lời về đề nghị của anh, về suy nghĩ kỹ lại đi, nếu em
đã biết rõ sự thật rồi, anh tin em sẽ không còn can đảm sống chung với
Khiết Anh nữa!
Chui vào taxi, đầu tôi muốn vỡ tung ra. Sự thật! Sự thật ở đâu? Sao không
đến cùng tôi? Tôi phải hỏi rõ ràng mới được!
Khiết Anh không có trong phòng chàng. Tôi không biết chàng đi đâu đành
quay về phòng mình, vừa đến trước cánh cửa hé mở, chưa kịp bước vào thì
có tiếng gọi giật:
- Chị Phương Kỳ!
Dạ Tú đến gần tôi, nàng gỡ chiếc mũ rơm đang đội xuống xoay tròn trong
tay, giọng khác hẳn ngày thường:
- Chị Kỳ! Em muốn nói với chị một điều; em đã theo chị từ vườn bách thú
về đây và đã nghe hết câu chuyện của chị với Hạo Bình.
Tôi thất sắc, Tú theo dõi tôi? Thật không ngờ... không có chút ganh ghét
nào trong mắt Dạ Tú, nàng nhu hòa nói:
- Em lén theo sau, Hạo Bình và chị bàn gì em đã nghe tất cả. Chị Kỳ, anh
Bình nói đúng, chị nên chấm dứt cuộc hôn nhân đáng sợ này đi. Chị đừng
tự chôn vùi thân mình ở đây nữa. Em thành thật cầu mong chị tạo dựng
cuộc sống mới tươi đẹp hơn!
Tôi không tin nổi tai mình:
- Tú cũng nói như thế? Khiết Anh là anh ruột của Tú mà?
- Vâng! Nhưng do sự tình cờ em cũng biết được chứng bệnh rùng rợn của
anh ấy, em nghĩ chị không nên chịu đựng sự đau đớn này!
Đầu chợt nhức như búa bổ, tôi gặng giọng:
- Chứng bệnh? Khiết Anh bị bệnh gì?
Dạ Tú buồn nản:
- Một thứ bệnh độc hại. Vì vậy mà anh ấy luôn tự hành hạ mình và cả
người khác!
Tôi nhắm mắt một thoáng. Thật thế sao? Trên đời này còn có chứng bệnh
thích hành hạ mọi người? Nước mắt đọng quanh mi. Dạ Tú, cô bé chưa bao
giờ dễ thương như lúc này:
- Chị Kỳ! Em thú nhận là mình yêu Hạo Bình sâu đậm, em cũng biết Hạo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.