CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 327

- Chúng ta còn được bao nhiêu ngày tháng nữa Kỳ? Bao nhiêu giây phút
nữa? Trước đây anh không thích sống với cuộc đời tàn tật. Nhưng bây giờ,
giữa lúc anh đang khao khát được sống nhất, anh thèm một cuộc sống bình
thường thì cái chết hiện đến! Ung thư! Em thấy người chết vì ung thư bao
giờ chưa? Anh sẽ chết như một con chó ghẻ vì đau đớn, xác thân này đang
bị đục khoét hết dần sinh lực. Anh có ngờ cuộc đời lại kết thúc bi đát như
thế này đâu? Còn bao nhiêu thì giờ nữa để anh và em hưởng nốt chút hạnh
phúc cuối cùng?
Nước mắt như cuồng lửa tuôn dòng trên má, Khiết Anh chợt tỉnh ôm lấy tôi
vỗ về:
- Nín đi! Anh không nói nữa đâu! Anh vẫn còn đây, vẫn còn bên em đây
mà!
Đôi mắt ướt với đôi mắt tròn, dài trữ tình mang nhà thơ mộng, chàng cười
nhè nhẹ đỡ lấy cằm tôi:
- Sao em mau khóc quá vậy Kỳ? Tội em quá, Kỳ ơi! Nước mắt em êm đẹp
như hạt ngọc trai dễ vỡ, anh soi thấy cả bóng mình trong đó nữa. Thôi đừng
khóc nữa! Em mau khóc và chẳng bao giờ có sẵn khăn tay để lau nước mắt
cả, anh lau dùm em nhé!
Chàng nghiêng xuống, nước mắt tôi tan ra ngấm vào môi chàng, Khiết Anh
liếm môi:
- Giọt lệ của em có hương vị thật ngọt! Làm sao anh uống cạn được hết bể
sầu để em khỏi phải khóc bây giờ?
Người đàn ông nồng nhiệt này sắp sửa từ giã cõi đời? Trái tim mê đắm kia
không cứu vãn nổi một bao tử đang chết dần mòn thảm thương. Ôm cứng
Khiết Anh như sợ chàng biến thành làn khói bay khỏi tay tôi, tôi thổn thức:
- Khiết Anh!
- Phương Kỳ!
Mắt trong mắt nhìn nhau, tình yêu chợt kết thảm đưa hồn bay lên cao. Hạnh
phúc phải chăng là loài chim luôn tìm cách để thoát khỏi tầm tay quá ngắn!
Những y chứng đã đưa ra một sự thật rùng rợn, chứng ung thư ác nghiệt đã
tái phát, Khiết Anh còn hy vọng sống sót hết mùa đông này.
Mẹ chàng hay tin bằng gương mặt thật buồn, bà ngồi im lặng hàng giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.