CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 330

xoáy sâu trong óc: Khiết Anh sẽ chết trong nay mai!
Không ai cứu được chàng cả, định mệnh thật là cay nghiệt.
Một buổi chiều rét mướt, gió đông đã rụng xuống những chiếc lá cuối cùng
của giàn hoa Quỳnh Anh. Khiết Anh nằm ngủ, tôi ngồi ở đầu giường lùa
những ngón tay vào mái tóc chàng chải nhẹ. Chàng gầy sút đi, gò má nhô
cao hốc hác, mắt sũng sâu, nét mặt phờ phạc, mái tóc dài bít gáy. Ngồi nhìn
khuôn mặt mòn mỏi đó, hình ảnh gã thanh niên hoạt bát ngày nào lại hiện
ra với nụ cười cuốn hút:
- Cô là con đại hử ôm chiếc túi rỗng!
Chiếc túi rỗng của tôi bây giờ đựng toàn hình ảnh của chàng. Tình yêu của
tôi bắt đầu từ một giấc mơ và chấm dứt bằng một cơn ác mộng. Phải chăng
cuộc đời của tôi chỉ là một giấc mộng dài? Ý nghĩ xoay chuyển, tôi nhớ đến
Giang Triết và Bội Tần, hôm qua họ mới bồng con đến thăm chúng tôi, chú
nhỏ sổ sữa bụ bẫm, tay chân nó tròn lẳn cứ co vào rồi duỗi ra như võ sĩ
quyền anh, vẻ hăm hở rất ngộ nghĩnh. Tôi không khỏi nhói lòng, tôi sẽ
chẳng bao giờ được nghe một đứa bé thỏ thẻ gọi mình bằng mẹ cả. Ánh
mắt Khiết Anh đã ngừng trên người tôi, thật lâu rồi chàng hỏi nhỏ:
- Em đã thấy gì chưa Phương Kỳ?
Tôi buồn bã lắc đầu, chàng quay đi dấu tiếng thở dài. Tôi đã làm chàng thất
vọng, biết làm sao hơn?
Bước lại bên cửa sổ buông chiếc rèm thưa che khuất mọi vật bên ngoài.
Phải chi trên đời này chỉ có mùa đông để cuộc sống của chàng dài lâu thêm
chút nữa. Khiết Anh đã thức dậy, tôi nghe tiếng chàng gọi sau lưng:
- Phương Kỳ!
Chàng đã ngồi lên đưa mắt nhìn ra ngoài:
- Mùa đông cũng gần đến rồi! Đời anh cũng sắp tàn phải không em?
Tôi ôm má chàng trong đôi tay hiền dịu:
- Anh sẽ sống qua mùa đông năm sau.
Chàng hôn nhẹ tay tôi:
- Anh biết mình chết đến nơi rồi, thật ra chết cũng chẳng có gì đáng sợ, chỉ
tội cho người ở lại... Phương Kỳ!
Chàng vỗ trán:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.