CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 332

nhạc cụ này như tình yêu của chính mình nhưng hôm nay thì không còn gì
nữa, tôi không muốn nối lại sợi dây đàn đã đứt, thôi đành hủy diệt tất cả
cho xong!
Chàng lạnh lẽo nắm những sợ dây đàn còn lại giật mạnh, dây đàn đứt tung
đồng thời bàn tay Khiết Anh cũng bị cứa rách toạc, máu nhỏ xuống nền
giường đỏ tươi, tôi nhũn cả người hét to:
- Khiết Anh! Anh làm gì vậy?...Ái da!
Khiết Anh không tỏ vẻ biết đau, bàn tay đẫm máu chộp lấy cây đàn đập
mạnh vào tường. Rắc... Rắc! Thùng đàn bằng gỗ đã bể ra từng mảnh đồng
thời máu ở tay chàng cũng nhiễu ướt áo. Máu có làm tôi lợm giọng, chỉ
chực nôn ra, cố trấn tĩnh lấy thuốc cầm máu và băng lại cho chàng.
Khiết Anh như người mất hết cảm giác, chàng đờ đẫn nhìn tôi khô khan
như biển chết.
- Phương Kỳ! Làm sao anh đập vỡ em được như nó? Em có phải bằng gỗ
không? Anh muốn em bể tan như vậy?
Thần kinh chàng lúc này đã thác loạn rồi, tôi sa vào lòng chàng cùng tiếng
khóc òa.
- Đập vỡ em đi Khiết Anh!
- Em có muốn cùng hủy diệt với anh để khỏi chia rẽ cách xa không Kỳ!
Vâng! Điều đó quá đơn giản mà tôi chẳng nghĩ ra cứ tự dằn vặt mình mãi.
Cái chết không làm chúng ta xa được nhau, tôi ngông cuồng gật đầu:
- Vâng! Vâng! Em sẽ chết theo anh!
Khiết Anh phủ lên mũi tôi một cái hôn dài say sưa bất tận:
- Chết với anh nghe Kỳ!
Cái chết bỗng chẳng có gì đáng sợ, tôi có thể cười với nó một cách thân ái,
linh hồn chúng tôi sẽ dắt tay nhau đi chơi giữa các vì sao. Chết chỉ là một
giấc mộng vĩnh cửu mà thôi!
Đang thả hồn trong mây bỗng Khiết Anh xô tôi ra, chàng gập mình xuống
quằn quại, mặt chàng xanh mét, đôi mắt dại thần mở đến cực độ, thái
dương nổi gân. Chàng nghiến cứng hàm để khỏi gào lên, cơn đau ung thư
khủng khiếp! Tôi hãi hùng lao đến bên máy điện thoại gọi lớn:
- Mẹ ơi! Mẹ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.