CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 331

- Lấy dùm anh cây đàn ghi-ta! ! Lâu rồi anh không hát cho em nghe phải
không?
Thổi nhẹ lớp bụi trên thân gỗ, buồn tủi tôi trao đàn cho chàng. Khiết Anh
dựa lưng vào thành giường, chàng so dây rồi bắt đầu đánh đàn, tiếng đàn
reo rắt như chất chứa trăm thương ngàn nhớ, man mác nuối tiếc vời vợi,
giọng chàng lắng chìm bài ca: “Cánh chim trời”
Bay về phương nào? Ôi biết bay về đâu?
Hỡi loài chim buồn cô độc
Bay đi tìm thiên đường
Mỏi cánh vẫn không nơi ngơi nghỉ
Một đời lang thang
Bay theo mây, trôi theo năm tháng vằng vặc buồn vui
Không biết nơi đâu là cuối trời
Chim ơi! Chim bé bỏng ơi!
Tôi muốn hỏi vì sao chim đau khổ?
Ngày tháng chóng qua người rồi cũng xa
Còn yêu đương một chiều phai nhòa
Ngỡ ngàng tìm bóng chim xưa
Dập dìu bạt gió chiều mưa
Tìm đâu bóng chim, tìm đâu bóng chim!?
Khiết Anh bấm mạnh phím, đột nhiên một dây đàn đứt phựt khiến chúng
tôi chấn động. Khiết Anh cúi nhìn tay mình, khuôn mặt chàng nhợt đi:
- Anh vụng về quá! Chưa bao giờ anh gặp tình trạng này cả. Đây là điềm tử
biệt phải không Phương Kỳ?
Mắt chàng rực lên nhìn cây đàn lẩm bẩm:
- Tôi đã học đàn từ hơn mười năm nay, tại sao hôm nay lại làm đứt dây đàn
nửa chừng. Hai năm qua có ai còn nhớ đến Uông Khiết Anh? Ai biết Uông
Khiết Anh bệnh hoạn sắp chết? Đời cũng thăng bằng như nốt nhạc. Ung
thư! Ung thư đang cướp dần sự sống của tôi.
Nét mặt chàng thật kỳ lạ:
- Tây Ban Cầm! Những thanh niên Tây Ban Nha tối tối ôm đàn này gởi bản
“Sénenade” cho nàng thiếu nữ bên cửa sổ lầu cao. “Ghi-ta”! Tôi đã yêu quý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.