Bội Tần ôm lưng tôi:
- Thôi mày cho tao làm người yêu của mày nhé.
Tôi khoác vai nó:
- Trên đời này tao chỉ yêu có mình mày thôi.
Chúng tôi cười khúc khích, nỗi bực dọc tan biến. Vâng! Trên đời này tôi
chỉ yêu có Bội Tần thôi, con bé dễ thương này là bạn thân của tôi từ ngày
còn học ở trường nội trú trung học. Chúng tôi đã sống những ngày trong ký
túc xá với bao kỷ niệm ngộ nghĩnh. Tôi và Bội Tần có những ý nghĩ giống
nhau, chẳng hạn như thích nghe Uông Khiết Anh hát và ban nhạc Hải Âu
trình bày. Thích ăn ở quán ông già Sương Đông có cái bụng phệ ở đường
Nguyễn Lăng. Thích cặp tài tử trong phim “Tình hận trong thiên thu” v.v...
Nhà Bội Tần khá giả nhờ việc kinh doanh, chỉ có hai anh em: Bội Tần và
ông anh Thương Chương. Thương Chương vốn là con mọt sách chính
cống, đọc quá nhiều đến nỗi gầy còm. Cả ngày chỉ cúi đầu nghiên cứu sách
vở. Bội Tần đã có lần than:
- Anh ấy chắc cưới một nữ rô-bô về làm vợ, chỉ có người ấy mới chịu nổi
anh ấy thôi!
Lúc đầu Thương Chương cũng để ý đến tôi chút đỉnh, nhưng về sau anh
cũng để ý thấy tôi không được thông thái bằng một nữ bác học nên anh mới
trở về với sách báo khoa học. Tôi tự hỏi mình có thể thích hợp với cõi đời
này không? Nghe tiếng chuông vang, Bội Tần vội thu sách vở nắm tay tôi
chạy về lớp, vừa chạy Tần vừa lẩm bẩm:
- Chiều nay tao cho Giang Triết leo cây, biết đâu nhờ vậy mà chàng sẽ có
một bức tranh chủ đề là đau khổ!
Đến đầu hành lang chúng tôi thấy Hà, Sinh, Hằng, Yến Lan, Yến Cúc đang
xúm quanh Chu Hà cười ngặt nghẽo. Bội Tần tò mò:
- Ủa! Vô học rồi mà tụi bay còn đứng tán gẫu vầy nè!
Linh Hằng nói:
- “Bà Hồng” mỹ nhân hôm nay sao không thấy tới?
Uyển Uyển cười:
- Bội Tần mày biết không? Chu Hà đang khoe là đã dấu mất hàm răng giả
của “Bà Hồng” để quên trong toilest, cho vàng bà ấy cũng không dám mở