CÁNH CỬA - Trang 115

Thấy gã nhà văn như đang né tránh điều gì, Phục Thực biết ý bèn đổi

chủ đề:

– Tôi có một câu chuyện cực kỳ kinh dị, thầy muốn nghe không?

– Được đấy, tôi đang thiếu truyện để kể trong chương trình tuần sau đây.

– Nhưng tôi sợ thầy sẽ chết khiếp đấy…

– Một người chuyên khiến người khác đau tim thì còn có thể chết khiếp

vì cái gì được nữa?

– Nhưng câu chuyện này lại khác.

– Khác thế nào?

– Hễ ai nghe xong thì sẽ không còn bình thường nữa…

– Hả? Thế anh thì sao?

– Tôi ư? Nếu thầy thấy tôi không phải người không bình thường, thì

điều đó chứng minh thầy chắc chắn không phải là người không bình
thường.

Câu nói vòng vo rối như canh hẹ, gã nhà văn chẳng hiểu Phục Thực

đang muốn nói điều gì. Gã nói:

– Anh kể đi.

Phục Thực đáp:

– Để tôi mở thêm chai sâm panh nữa.

Gã quay sang ngó cái chai rỗng không rồi hỏi:

– Trong sâm panh có cồn chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.