CÁNH CỬA - Trang 186

khi mới lọt lòng, Du Huy đã được gia đình nhà cô ruột nhận làm con nuôi
và đổi sang họ Triệu. Nhưng vì hai gia đình đều sống trong cùng một làng
nên Du Huy vẫn thường hay về với bố mẹ đẻ. Cố Phán Phán rất mực yêu
thương Du Huy. Trong lòng cô, nó mãi mãi là đứa em trai ruột thịt của
mình.

Có lẽ vì thằng bé quá ương ngạnh nên gia đình nhà cô ruột chẳng hề ưa

cái mặt nó. Du Huy cũng biết vậy nên ngày càng ít về nhà nhưng vẫn
không thôi thói vòi tiền bố mẹ đẻ rồi la cà tối ngày ở quán Intermet trên thị
trấn, dù có đến tận nơi nắm cổ lôi về cũng không được.

Ngày Du Huy khăn gói lên Tây Kinh, cậu được Cố Phán Phán đưa đi

chạy vạy xin xỏ khắp nơi, cuối cùng cũng kiếm được một chân làm bảo vệ.
Nhưng không ngờ mới được hai tháng, cậu đã chê công việc khô khan bèn
đòi thôi. Vô công rồi nghề, cậu đi đánh bạn với một đám giang hồ, đú đởn
với chúng từ sáng đến tối.

Cố Phán Phán vừa phải tiếp tục tìm việc giúp đứa em lại vừa phải trả

tiền nhà, lo tiền ăn cho nó. Trong đầu cô chỉ có một mục tiêu duy nhất:
kiếm thật nhiều tiền, sắm cho em trai một cái xe để đi chở hàng, thế là nó
có thể tự kiếm sống được rồi.

Sau một thời gian dài mua phấn bán hương, Cố Phán Phán dần dần trở

nên chai lì, cô không còn sợ trước lo sau nữa và bắt đầu tính giá theo phân
loại khách. Trong mắt cô chỉ thấy toàn mua và bán chứ không có thứ gọi là
tình yêu.

Cho đến một ngày kia, cô gặp được Phục Thực trên “Diễn đàn Nửa

Đêm”.

Người con trai này có lẽ cũng cô độc giống cô. Và rồi chẳng mấy chốc

hai người đã tựa lưng vào nhau, sưởi ấm cho nhau giữa những buổi đêm cô
quạnh bằng hai trái tim trần trụi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.