CÁNH CỬA - Trang 305

Mễ Gia nói:

- Đỡ tôi về thay quần đã, sau đó chúng ta tới bệnh viện.

Thế rồi Mễ Gia nói với chủ nhân con chó:

- Tôi sống ở biệt thự số mười chín, con chó này bao nhiêu tiền, cứ ra giá

rồi tới lấy.

Hôm đó, cô không đi họp báo nữa mà đến bệnh viện băng bó mất

nguyên cả buổi chiều. Chủ nhân con chó cũng không thấy tới đòi tiền bồi
thường, sự tình coi như đến đây là xong.

Sau khi Mễ Gia bị chó cắn, đêm ấy giấc mộng quái đản hôm nào lại

hiện về với cô trong giấc ngủ. Cô thấy mình lạc bước đến cõi âm u nơi cánh
đồng trải ra ngút ngàn không nơi đâu là biên giới…

Con vật lạ lẫm đó tiếp tục bám gót cô.

Chẳng hiểu nó đến từ đâu, theo cô có ý đồ gì, chỉ biết nó lanh lẹ thoăn

thoắt, cô không thể nào trốn tránh.

Có bao nhiêu mưu kế cô đều đã dùng hết, nay bị dồn vào đường cùng,

khóc đến cạn khô cả nước mắt. Đôi chân cô giờ mềm nhũn như sợi bún, cô
cảm thấy rã rời bèn quỳ xuống thay vì đi bằng chân, cô bò bằng tay.

Ngay khi rạp người xuống mặt đất, cô ngửi thấy hơi *** xộc vào mũi.

Đi như thế này đỡ tốn sức hơn bao nhiêu, cô mừng rỡ vì vào những giờ
phút cuối cùng của sự sống lại phát hiện ra cách đi này.

Con vật đó rất tỉnh táo, nó không vì thế mà coi Mễ Gia như đồng loại,

nó vẫn thong thả bám theo sau cô, ánh mắt vẫn mơ hồ khó hiểu. Bò được
một đoạn, Mễ Gia ngoái đầu nhìn, nó chỉ cách cô độ dăm mét, gần hơn ban
nãy rất nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.