CÁNH CỬA - Trang 371

Anh đạp vội vào chân phanh, nhảy xuống, chạy tới bên xác Du Huy

xem thế nào. Du Huy sấp mặt im lìm trên mặt đất, vết thương trên đầu tựa
như miệng suối, từ đó ồ ồ xối ra bao nhiêu là máu, thấm ướt cả một khoảnh
đất xung quanh.

Anh quan sát bốn bề, hình như không ai trông thấy bèn vội vàng nhấc

Du Huy lên, loạng choạng ném cậu lên xe. Anh leo vào buồng lái và đi
thẳng về hướng Tây.

Giữa đêm tối mịt mùng tuyệt không một bóng người, chỉ có chiếc xe

buýt cô độc này lăn bánh. Tát Nhĩ Hạnh lái quá nhanh đến nỗi chiếc xe cứ
rung lên bần bật.

Hệt như lần Phục Thực tới tôn Huyền Quái trên chiếc xe màu đen, vầng

trăng khuyết đỏ au giữa trời tựa như một con mắt độc nhãn, cõi nhân gian
mênh mông là thế nhưng nó chẳng nhìn ai, chỉ dõi theo mỗi chiếc xe buýt
đang lao đi vun vút.

Trên xe có hai người. Một người còn sống, đang lái xe. Một người đã

chết, nằm sấp mặt. Lần trước, người nằm sấp mặt trong khoang xe ấy từng
đạp vỡ cửa kính nhảy ra ngoài. Nhưng lần này, hắn không thể bỏ chạy được
nữa…

Nghĩ đến đây, Tát Nhĩ Hạnh ngoái đầu lại nhìn và chợt rùng mình…

Ban nãy, anh đặt Du Huy ở cửa sau, nhưng bây giờ tử thi đã trượt ra tận
giữa xe, khuôn mặt vẫn sấp xuống, đằng sau người hãy còn lê dài một vệt
máu.

Có lẽ vì xe đi xóc quá nên hắn bị trượt ra giữa chăng?

Tát Nhĩ Hạnh cảm thấy kinh hoàng cực độ, càng cho xe lao đi như xé

gió.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.