CÁNH CỬA - Trang 52

Gã nhà văn suy ngẫm thoáng chốc rồi trả lời:

– Tôi không ngừng phấn đấu suốt chục năm qua và đã thành công khi

rời bỏ thôn quê đến với thành phố. Để hiện thực hóa mục tiêu ấy, tôi đã tự
biến mình thành một lưỡi dao rừng rực sát khí chĩa thẳng vào bất cứ ai toan
chặn đường. Nhưng sau khi đến đây, tôi phát hiện ra rằng chính thành phố
lại là chiếc vỏ dao.

Tiếng vỗ tay của sinh viên lại một lần nữa vang lên như sấm.

Buổi gặp mặt kết thúc, những người trẻ nô nức cầm đĩa “Chương trình

truyền hình Nửa Đêm” vây quanh gã nhà văn xin chữ ký. Cô sinh viên bắc
Giang Tô cũng nằm trong số đó. Khi tới lượt mình, cô nói bằng một giọng
nhẹ nhàng nghe thật êm tai:

– Thưa thầy, thầy có thể cho em xin số điện thoại được không?

Gã nhà văn ngẩng đầu lên nhìn. Nước da cô trắng nõn mang đầy hơi thở

của đất phương Nam. Đôi mắt phượng cùng cặp môi nho nhỏ không khiến
cô được gọi là “đẹp” nhưng bù lại trông rất duyên và nhu mì…

Sau khi ký tên, gã nhà văn để lại số điện thoại: 13701363390.

Rời khỏi trường đại học Tây Kinh, gã lái chiếc Santana màu xám về

nhà. Đó là xe của công ty cấp cho. Chuông điện thoại chợt vang lên kèm
theo một tin nhắn: “Thưa thầy, em là Cố Phán Phán, người vừa xin số thầy
lúc nãy. Rất mong có thêm cơ hội học hỏi từ thầy. Không cần trả lời, xin lỗi
vì đã làm phiền.”

Gã ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi viết: “Đây là lời nói của một người đàn

ông: Tôi đã quen biết rất nhiều cô gái nhưng từng chưa gặp ai đến từ Giang
Tô. Vì thế tôi rất vui khi quen em.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.