CÁNH CỬA MẶT TRĂNG - Trang 8

thôi thì khó mà nói đó là một người đàn ông đẹp đúng chuẩn. Nhưng khuôn
mặt đó lại có sức hút. Dù có lẫn trong bao nhiêu người đi nữa, ta vẫn cứ tìm
thấy một cách tự nhiên. Ngược lại, hễ không tìm thấy được, ta sẽ cảm thấy
như bị mất mát thứ gì đó khó diễn tả thành lời. Sư phụ có khuôn mặt kiểu
đó.

“Mọi người đã vất vả cả ngày rồi.”
Sư phụ nói. Giọng nói vọng thẳng vào trong tim chứ không phải ở bên

tai nữa.

“Vâng, sư phụ cũng vậy ạ.”
Satomi vừa đáp lại vừa ngồi xuống bãi cát. Makabe đặt chai Awamori và

mấy cái cốc lên bãi cát.

“Nào, chúng ta cùng uống Awamori để kết thúc công việc của một

ngày!”

Makabe mở nút chai Awamori rồi rót rượu vào bốn cốc.
“Cảm ơn mọi người đã làm hết sức ngày hôm nay.”
Sư phụ nói thế xong nâng cao cốc rượu. Tất cả mọi người cùng nâng cốc

theo. Rất tự nhiên, mọi người cùng giơ những chiếc cốc về phía mặt trăng,
nhìn khá hay.

“Uống cạn nào!”
Satomi vừa nhìn trăng vừa nói.
Rượu Awamori thật ngon. Từ hồi học tiểu học, cô không mường tượng

được bản thân mình lớn lên sẽ như thế nào. Cuộc sống gia đình, cuộc sống
ở trường học, rồi cả bản thân mình sẽ thay đổi ra sao. Hồi đó, tất cả đều
mông lung. Cô không những không biết người lớn là như thế nào mà còn
không biết mình có sống tới lúc trở thành người lớn không nữa. Cô chỉ có
thể nói đơn giản thế này: Tôi đã không thể tưởng tượng được cảnh mình
vừa ngồi ngắm trăng vừa uống rượu Awamori ở đảo Okinawa.

Tất cả đều là nhờ sư phụ. Cô đã gặp sư phụ hồi cô mười hai tuổi, và đời

cô đã thay đổi. Theo như lời sư phụ nói, cô đã trở lại với bản chất vốn có
của mình. Dù cuộc sống không được xông xênh lắm nhưng Satomi vẫn
hạnh phúc.

“Tụi trẻ đã khỏe trở lại nhỉ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.