CÁNH CỬA THỨ 4 - Trang 106

John sửng sốt, nhìn tôi đầy thán phục. Cậu ta bật dậy và hăng hái bắt tay

tôi.

“James, người anh em, xin chúc mừng! Tôi không hề biết rằng…”
“Nhưng,” tôi lắp bắp. “Tôi vẫn chưa…”
“Cô ấy bảo một lúc nữa sẽ qua đây, James,” Henry nói trôi chảy. “Đừng

lo. Cô ấy bị đức lang quân giữ chân lâu hơn mong đợi, và…”

“Ôi trời đất, một phụ nữ đã có chồng!” John la lên, mắt trợn lên vì kinh

ngạc. “Chà! Nếu bác Betty mà biết!”

Henry lại gần bệ lò sưởi, ra vẻ mê mải ngắm nhìn ngọn lửa. Tôi chỉ thấy

lưng cậu nhưng có thể dễ dàng tưởng tượng cậu ta đang lén cười thầm. Có
phải tôi đã quá say xỉn đâu mà không lập tức nhận ra rằng cậu ta đang trêu
tôi chứ.

Đến giờ thì John đã phát hiện ra và ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“Tôi biết mà! Ngay từ đầu đã biết!”
“James, tha thứ cho tôi,” Henry nói, quay sang tôi. “Là người ta gọi nhầm

số. Chỉ là tôi không thế cưỡng lại việc trêu cậu. Không giận tôi chứ?”

Rồi cậu ta lại quay đi, tiếp tục chăm chăm nhìn ngọn lửa.
John nấc lên.
“Một vị hôn thê, ha ha! Làm sao có thể tin được cơ chứ. Không thể nhịn

cười được. Hài quá!”

“Ý cậu là gì?” tôi vặc lại. “Việc tôi có một vị hôn thê thì có gì buồn cười

đâu nhỉ?”

“Không có gì, James. Không có gì!” John ú ớ giữa những tiếng hổn hển.
Cậu ta cảm thấy có trách nhiệm phải vỗ vai tôi một cách kẻ cả, nhưng chỉ

làm cho tôi khó chịu hơn. Dù vậy rốt cuộc chính tôi cũng không thể nhịn
được cười, và cuối cùng lại thành ra tôi đề nghị uống một chầu mừng vị hôn
thê tưởng tượng của mình và bọn họ đã nhanh nhảu chấp nhận.

Chiếc đồng hồ ngoài sảnh rung chuông điểm mười lăm phút: 10 giờ 15

phút.

“Chúa tôi!” John kêu lên. “Tốt hơn hết tôi nên về thôi.”
“Cậu vẫn còn vài phút mà. Con bé sẽ không ăn thịt cậu đâu. Uống thêm ly

nữa đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.