CÁNH CỬA THỨ 4 - Trang 12

làng này…”

Elizabeth rùng mình tránh xa khỏi cửa sổ. “Cái nhà khiến em gai cả

người, đừng bao giờ bắt em phải sống ở đấy. Tội nghiệp John! Anh ấy đúng
là không may, anh nhỉ? Mẹ thì mất trí và tự tử, giờ đến cha cũng không còn
minh mẫn nữa. Em không hiểu làm thế nào mà John giữ được lý trí trong
ngôi nhà đáng sợ kia.”

“Em nói đúng, John quả có thần kinh thép. Tại sao à, ngay cả hồi còn

chiến tranh và những trận oanh tạc, cậu ấy cũng luôn giữ được bình tĩnh,
và…”

Một lần nữa, Elizabeth lại ngắt lời tôi, “Đủ rồi James, làm ơn đừng nói

thêm nữa. Cuộc chiến chấm dứt đã ba năm, nhưng nhớ đến nó em vẫn không
thể chịu đựng nổi.”

“Ý anh không phải thế. Anh muốn nói, John là một chàng trai tử tế, một

người đàn ông chững chạc để em nương tựa, là người có thể làm cho bất cứ
ai hạnh phúc.”

“Em không muốn nghe thêm nữa! Em thừa biết anh đang cố làm gì. Em

rất quý anh ấy, nhưng…”

“Người em yêu là Henry. Em yêu cậu ta, cậu ta yêu em, bọn em yêu nhau

đến nỗi không dám nói ra.” Tôi mặc áo khoác vào. “Nhưng may thay, người
anh lớn của em lại ở đây và anh ấy sẽ từ từ giải quyết hết mọi việc cho em!”

Em nắm lấy vai tôi và nhìn tôi với ánh mắt vừa biết ơn vừa lo lắng.
“Anh đừng thẳng thừng quá, James nhé, không thì anh ấy lại nghĩ là em

nhờ anh.”

“Vừa hay đó chính là việc em đã nhờ!” tôi bực dọc đáp. “Nhưng đừng lo,

anh không phải thằng ngốc. Anh biết cần xử lí thế nào. Em cứ nói luôn với
cha mẹ rằng em đã đính hôn cũng được rồi.”

Rồi tôi đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.