CÁNH CỬA THỨ 4 - Trang 121

“Cha đáng bị thế mà.”
Henry cười.
“Có thể dùng mẹo tráo đổi cognac thành whisky, nhưng tôi chắc là tráo

chó thành mèo thì chưa từng xảy ra, ngoại trừ trong trí tưởng tượng phong
phú của cha cậu nhỉ.”

“Cha là thế mà,” tôi trả lời. “Có thể cha đã từng gặp một nhà báo quen

biết Houdini, nhưng chỉ thể thôi. Tôi chưa bao giờ nghe nhắc đến chú
Richard nào cả.”

Từ lời nhận xét của Henry, tôi nhận ra cố gắng của cha đã có kết quả. Ông

đã khiến Henry tạm quên đi phần nào những sự việc tồi tệ vừa qua, và thế là
đủ.

“Houdini!” Henry mơ màng thì thầm, rồi trở nên nồng nhiệt hơn. “Đúng

là một cá nhân kiệt xuất. Quả là một hiện tượng sáng chói. Cậu biết không
James, tôi đã đọc cuốn sách mà ông thanh tra cho chúng ta xem đêm nọ. Tôi
đọc đi đọc lại.”

“Thực ra, cậu có thù ghét ông ta vì đã cáo buộc cho cậu rất nhiều tội danh

kinh khủng vào cái đêm đáng nhớ ấy không?”

“Không,” Henry trả lời dứt khoát. “Ông ta chỉ làm chức trách của mình

thôi. Hơn nữa, ông ta rất thông minh, cực kì thông minh. Giả thuyết ông ta
đưa ra cho vấn đề căn phòng lớn xuất sắc đấy. Dĩ nhiên ông ta không nắm
được toàn bộ sự việc nhưng xét ở một góc độ nhất định, ông ta đã ở rất gần
sự thật.”

“Henry!” Tôi kêu lên kinh hãi. “Đừng nói là cậu thừa nhận chính mình là

thủ phạm đấy chứ.”

“Không, đương nhiên là không. Nhưng tôi biết cách thức hung thủ ra tay,

nhờ có cậu.”

“Nhờ có tôi?”
“Nhờ có lời khai của cậu. Cậu còn nhớ cảm giác kì quái cậu cảm nhận

được vào lần thứ hai cậu đi lên căn phòng áp mái không?”

“Một cảm giác kì quái. Có, tôi nhớ rất rõ nhưng vẫn không xác định

được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.