CÁNH CỬA THỨ 4 - Trang 155

chúng méo xẹo vì khiếp sự, trong lúc chờ tôi trả lại cho chúng nguyên vẹn
những việc mà bọn chúng đã làm với tôi ba năm trước. Với từng tên một,
công lí được thực thi bằng một nhát dao nhanh gọn sau khi đã khoét vài cái
rãnh vào bụng để tăng tối đa nỗi khiếp sợ mà chúng phải chịu đựng. Lũ chó
khốn khổ đã phải đền đáp xứng đáng cho nỗi sợ hãi mà chúng đã reo rắc
khắp ngôi làng của chúng ta.

“Tôi không thể mang thi thể xuống dưới vì cái cầu thang cọt kẹt khốn

kiếp có thể khiến bác Victor bắt quả tang. Vì thế tôi tạm thời để chúng vào
trong chiếc trường kỉ cho đến khi có cơ hội di chuyển. Ngay cả như vậy thì
tôi cùng mất khá nhiều thời gian để giải quyết mấy cái lò xo. Tôi đã quăng
chúng qua ngoài cửa sổ, gắng sức để quăng thật xa.

“Xe và va li của chúng hiện đang nằm dưới đáy con sông gần đây.

Nhưng… sao thế, James, sao cậu lại khóc? Và ông, ông thanh tra, trông ông
như chết rồi ấy. Tỉnh lại đi! Hai người đang ở trước mặt Houdini, Harry
Houdini, Vua thoát hiểm. Người trở về từ cõi chết. Người đàn ông…”

Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa và dần dần mất ý thức. Những

hình ảnh cuối cùng tôi thấy là Drew rút khẩu súng lục của ông ta ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.