nhảy xuống từ một trong số các cột trụ cầu. Dòng sông Thames bình yên
chảy dưới chân chúng tôi trong ánh sáng bạc của vầng trăng. Henry, kẻ sát
nhân. Lạy chúa tôi!
“Cậu ta kia rồi,” Drew thì thào. “Cậu ta chính là cái bóng bên cạnh cột trụ
ở chính giữa cầu. Cứ đi như bình thường, chàng trai, như thế không có việc
gì cả.”
“Ông thanh tra, ông ở lại, tôi sẽ đi.”
“Không thể được.”
“Được rồi, nhưng ông phải đi đằng sau tôi.”
Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt Henry. Nét mặt cậu méo mó vì điên cuồng
và khiếp sợ, không thể nhận ra người bạn của tôi nữa.
“Đứng lại đó, James!” Cậu kêu lên, vung khẩu súng về phía tôi.
“Là tôi, Henry, James bạn thân mến của cậu đây.”
“Đứng lại!”
“Cậu không ổn, Henry, cậu cần được giúp đỡ. Nào, đưa khẩu súng cho
tôi.”
Tôi đứng cách cậu vài mét. Tôi thấy ngón tay cậu đang siết dần vào cò
súng. Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu.
Henry cúi thấp đầu, rồi khẩu súng rơi xuống đất.
“James,” cậu ấy thì thầm, giọng bi thiết.
Đột nhiên, cậu nhảy vọt qua lan can và buông mình xuống khoảng không.
Tiếng lặn xuống nước phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm. Drew nhoài người
qua lan can. Tôi nhoài theo. Nhưng không thấy gì khuấy đảo mặt nước đen
ngòm của dòng sông Thames.
“Thế là hết,” một lúc sau, Drew tuyên bố. “Không thể làm gì cho cậu ta
nữa. Có lẽ mọi chuyện như thế này lại tốt.”
“Ông biết không, thanh tra, cậu ấy là một anh chàng tử tế đến tận cùng.
Không ai cần biết cậu ấy đã sát hại cha mình, nếu ông hiểu ý tôi. Nhà
Latimer chỉ nhận lại những gì bọn chúng gây ra.”
Drew đặt tay lên vai tôi.
“Người giết cha Henry không phải cậu ấy, mà là một thanh tra cảnh sát
ngu xuẩn. Tên thanh tra mà người ta xưng tụng là Nhà tâm lí học! Một tên