CÁNH CỬA THỨ 4 - Trang 18

và nói. Không gì ngoài tôi thế này tôi thế khác! Tôi không thể chịu đựng
thêm nữa.

Henry thân mến của chúng ta cũng tử tế đấy, nhưng nỗi ám ảnh trở thành

trung tâm chú ý của cậu ta thực sự không thể ưa nổi. Cậu ta một mực muốn
chiêu đãi tôi đủ loại tiết mục xiếc. Tôi không nghi ngờ tài năng diễn xiếc của
cậu ta, nhưng để kiếm sống bằng nghề đó, chứ đừng nói là nổi tiếng thế giới,
thì có hơi phóng đại. Ngay cả khi cậu ta là bạn thân nhất của tôi, tôi cũng
không muốn nhìn em gái mình lấy một nghệ sĩ xiếc mắc chứng hoang tưởng
tự đại.

Nỗi sợ hãi của tôi tan đi phần nào khi phát hiện ra cậu ta đã say khướt,

một thực tế mà tôi đã ân cần chỉ ra cho cậu. Henry vặn lại rằng bản thân tôi
cũng không tỉnh táo gì cho cam. Chúng tôi cáu giận nhau dữ dội trong vài
giây, rồi tôi bắt đầu cười như điên. Henry cũng hùa theo. Tôi lảo đảo bật dậy
để nâng cốc vì hoàng tộc. Henry bắt chước tôi trước khi trở lại chiếc ghế
bành. Tôi ngã theo, hoàn toàn bị đốn gục. Henry tìm được chút sức lực uống
chầu cuối cùng vì người yêu của cậu. Tôi sẽ vô cùng kinh hãi nếu con bé
thấy tình trạng lắp bắp và bù lu bù loa hiện giờ của chúng tôi.

Con bé sẽ có cảm tưởng thế nào với người anh trai vốn luôn ưu tú này.
“Cậu làm gì thế, người anh em?” tôi lẩm bẩm. Henry đang ném một trái

bóng nhỏ lên không trung.

“Tôi đang chơi với mấy quả bóng cao su.”
Lại một tràng cười cực điểm nữa, sau đó cậu ta giải thích.
“Nó liên quan đến một trong những tiết mục đặc biệt của tôi. Hôm nào đó

tôi sẽ cho cậu xem.”

“Không, cậu phải cho tôi xem ngay bây giờ,” tôi khăng khăng.
“Tôi cần phải luyện tập cho chuẩn... và...”
Cậu ta lặng đi và ngủ gục tại chỗ.Vì đồng cảm, tôi quyết định cũng hành

động tương tự. Tôi tắt đèn và cho phép bản thân trượt vào cõi vô thức ngập
tràn hạnh phúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.