“Henry,” giọng Arthur vang lên khẩn thiết. “Chắc là do cầu chì. Con đi
xem đi.”
“Vâng cha, con sẽ đi nhanh nhất có thể.”
“Đừng ai di chuyển,” chủ nhà nhắc. “Mọi người đừng quên rằng cô
Latimer vẫn đang trong trạng thái nhập định bất cứ cú sốc nào cũng có thể
làm cô ấy tổn thương nghiêm trọng.”
Vài phút sau, đèn sàn bật sáng, Henry cũng xuất hiện trở lại. Mọi người
đều ở nguyên vị trí cũ.
“Do cầu chì thôi,” Henry thông báo. “Alice… À, cô Latimer đã nói gì
chưa?”
“Chưa,” Patrick Latimer trả lời, dường như đang chăm chú kiểm tra giày
của mình. “Nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Hãy đợi thêm!”
Victor ngắm nghía chiếc phong bì trên bàn cà phê, vẻ trầm tư, rồi quay
sang người bạn của mình.
“Mọi thứ vẫn còn có thể, Arthur. Đừng mất hi vọng, tôi có một linh cảm.”
Một tia chớp phía xa chiếu sáng cả bầu trời, và một lần nữa căn phòng lại
chìm vào bóng tối.
Không gian đen đặc đến độ sờ thấy được.
Henry lên tiếng đầu tiên.
“Cha, để con lo. Con nhắm mắt cũng làm được.”
“Mang mấy cây nến đến đây, Henry, hay tốt hơn là cả cái giá nến ở ngoài
hành lang nếu con tìm thấy nó, phòng trường hợp mất điện lần nữa. Tôi e
rằng những nhiễu loạn vừa rồi có thể ảnh hưởng tới cô Latimer. Anh nghĩ
sao?” Patrick Latimer hắng giọng trước khi trả lời.
“Tôi sợ rằng khả năng cao là thế đấy. Chắc chắn bóng tối giúp ích cho sự
tập trung của cô ấy, nhưng mấy lần mất điện và sự rối loạn vừa rồi lại không
tốt chút nào.” Anh ta hắng giọng lần nữa, đoạn nói to hơn. “E hèm! Chúng
ta đừng tự huyễn hoặc nhé, những việc thế này rất hiếm khi thành công. Mặc
dù tối nay vợ tôi nhập định tốt hơn bình thường. Nhưng vì mất điện mấy lần
như vậy…”
“Anh Latimer, tôi phải thú nhận rằng trong một khoảnh khắc - bất chấp
thái độ hoài nghi của mình - tôi đã thấy nhen nhóm hi vọng. Nhưng hãy