CÁNH CỬA THỨ 4 - Trang 46

và châm lửa.

“Các cậu biết là chúng ta vẫn thường xuyên nói về cái gọi là những tiếng

bước chân,” John bắt đầu. “Tôi chưa bao giờ tin. Nhưng vài ngày trước, tôi
phải thừa nhận là đã nghe thấy cái gì đó. Tôi nhớ những người thuê nhà
trước kia từng than phiền vì bị quấy nhiễu giấc ngủ, và tôi đã suy nghĩ.
Nhưng không được lâu, nói thật là thế, bởi đáp án cho bí ẩn này có vẻ khá
hiển nhiên. Là cha tôi chứ nào ai khác, với lí do riêng, đã đi lên tầng áp mái.
Chắc hẳn ông hi vọng được gặp lại mẹ tôi, nhưng lí do không quan trọng,
quan trọng là hành động ấy giải thích được ánh sáng kì lạ mà mọi người quả
quyết đã nhìn thấy, chỉ hiềm nó hơi quá nhạy cảm, không nên đem ra thảo
luận với cha. Tôi vẫn nghĩ thế đấy… Nhưng dù nghĩ thế nào, cha tôi cũng
không thể ở hai nơi cùng một lúc được.”

Tôi rùng mình. Henry dửng dưng ngồi đó, khuôn mặt vô cảm.
“Bấy giờ đã gần 9 giờ,” John tiếp tục, vẻ lơ đãng. “Chúng tôi đang uống

cà phê với vợ chồng nhà Latimer trong phòng khách, ngay dưới căn áp mái.
Bác White không kể với cậu sao?” Cậu ta đột nhiên quay sang hỏi Henry.

“Không nhiều lắm,” Henry trả lời, vẻ không thoải mái. “Sáng hôm sau

cha nói với tôi về một sự việc bất thường, và rằng nó chứng minh một điều
gì đó. Nhưng chúng tôi không đi sâu vào chủ đề ấy.”

John ngạc nhiên, trầm tư nhìn Henry giây lát rồi tiếp.
“Chúng tôi đang uống cà phê, như tôi đã nói: vợ chồng Latimer, bác

White, cha tôi và tôi. Chúng tôi đang nói về chính những tiếng động ấy thì
bất chợt nghe thấy chúng, ai đó đang đi lại ngay trên đầu chúng tôi. Đi qua
và đi lại, thỉnh thoảng dừng trong chốc lát. Những bước chân kìm nén, do
dự, và không phải lúc nào cũng rõ ràng. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa,
chắc chắn có kẻ đang di chuyển ở căn phòng phía trên.

“Cha tôi bằng xương bằng thịt thì ngồi ngay cạnh tôi. Giả thuyết trước kia

tan thành từng mảnh. Nỗi sợ hãi dâng lên khắp phòng. Cha thu mình lại trên
ghế, tái nhợt vì run rẩy. Alice tìm sự che chở trong vòng tay của chồng. Cốc
cà phê của bác White vỡ tan trên sàn trong khi chiếc quai vẫn kẹp giữa hai
ngón tay bác. Về phần mình, tôi cố giữ tỉnh táo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.