CÁNH CỬA THỨ 4 - Trang 70

Arthur trả lời bằng một câu hỏi. “Có ai có kéo không?”
Alice chạy đến tủ bát, mở ngăn kéo và vẫy một cái kéo vào không khí.

“Nó đây, nhưng…” Cô đột nhiên ý thức được cách hành xử lạ lùng của
Arthur. Mắt cô trợn lên và tay ôm lấy cổ.

“Eleanor đã trở lại, Eleanor đã trở lại rồi,” Victor hô lên như hô khẩu

hiệu, nét mặt rạng rỡ.

“Đi theo tôi!” Arthur đưa ra chỉ thị bằng giọng uy nghiêm.
Chúng tôi lên tầng áp mái lần thứ hai.
“Patrick! Patrick! Anh yêu của em!” Alice rên rỉ, như điên lên cánh cửa

căn phòng bị nguyền rủa. “Trả lời đi, em xin anh!”

“Đừng nghĩ đến điều tồi tệ nhất,” Arthur nói. “Có thể chồng cô chỉ bị ngất

đi thôi. Dù sao tôi cho rằng chúng ta cũng nên gỡ niêm phong ra, vì lí do an
toàn.”

Arthur lấy giá nến khỏi tay Victor và ghé nó lại gần cánh cửa để kiểm tra

sợi ruy-băng và dấu sáp niêm phong.

“Nguyên vẹn,” ông thở phào nhẹ nhõm. “Chưa một ai vượt qua ngưỡng

cửa này.”

Ông lấy kéo cắt dây ruy-băng làm hai. Sau đó chộp lấy tay nắm cửa,

nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu và tuyên bố.

“Vào thôi!”
Cánh cửa bật mở, ánh sáng từ giá nến tràn vào phòng. Trước cảnh tượng

một thân thế năm lăn quay trên sàn nhà, Alice phát ra một tiếng rít kì dị và
quỵ xuống như con búp bê vải. Victor phải rất chật vật mới giữ cho cô khỏi
ngã.

Im lặng chết chóc bao trùm. Tê liệt vì kinh hoàng, chúng tôi trân trối nhìn

thân thể nằm sấp giữa phòng, đúng vị trí bà Eleanor nằm chết nhiều năm về
trước. Ánh sáng lập lòe làm nổi bật cán dao cắm trên lưng anh ta.

Arthur lại gần Patrick và quỳ xuống. Hai cánh tay anh ta bắt chéo dưới

người, nhưng một tay thò ra từ dưới vai trái. Arthur bắt mạch và lắc đầu.

“Anh ta chết rồi.” Ông đứng dậy kiểm tra cửa sổ, nhưng rõ ràng nó vẫn bị

khóa.

“Không ai vào phòng được,” ông thấp giọng tuyên bố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.