làm gì hơn nữa?”
“Vậy còn sự biến mất của con trai tôi?” Arthur bị cuốn theo cuộc tranh
luận, “ông gọi đó là gì?”
Không quên rằng Arthur là một nhà văn nổi tiếng, Drew tiếp tục một cách
cẩn trọng hơn.
“Tôi đang nói đến đây,” ông ta xoa dịu. “Như vậy, ngay sau khi ông bị tấn
công, con trai ông biến mất. Một vài ngày sau, cậu ta lại xuất hiện… ở hai
nơi khác nhau vào cùng một thời điểm! Chỉ thế đã đủ lạ thường, nhưng sự
việc chưa dừng lại. Không hiểu sao cậu ta lọt vào được căn phòng niêm
phong và tệ hại nhất là tìm ra cách để người ta giết mình!”
Drew khó nhọc kìm nén cơn giận dữ đang trào dâng, giọng ông ta run rẩy.
“Tốt nhất tôi nên cảnh báo ông trước, ông White, chúng tôi sẽ mò ra ngọn
nguồn vụ việc bất kể bên nào phạm tội. Cho tới giờ tôi chưa một lần thất bại,
và tôi cũng không có ý định thất bại đâu.”
Chuông réo vang nơi cửa chính.
“Là Victor,” Arthur vừa nói vừa đứng dậy. “Không, đợi đã, tôi nghe tiếng
xe ô tô. Có lẽ là một người bạn. Ông vui lòng đợi tôi trong chốc lát chứ?”
Arthur rời khỏi phòng khách. Drew và tôi ngồi lại trong im lặng, chăm
chú lắng nghe. Chúng tôi nghe thấy tiếng reo sửng sốt, tiếng ô tô nổ máy, rồi
không nghe thấy gì nữa. Một lát sau là những tiếng cảm thán xúc động.
Cửa phòng khách bật mở, lộ rõ Arthur đang gần như khóc lóc vì vui
sướng. Từ đằng sau ông, một dáng hình nhô ra khỏi bóng tối. Tim tôi lỡ một
nhịp, và tâm trí tôi mất kiểm soát trong giây lát.
Henry đứng đó, ngay trước mắt tôi, bằng xương bằng thịt.