CÁNH ĐỒNG BẤT TẬN - Trang 34

cùng vịt. Đêm nào cũng vậy, cũng rón rén, từ tốn, hai chị em thắp một ngọn
đèn giữa chuồng, để lúc bọn tôi ra, chúng nhìn, biết không phải người lạ,
không xao động. Vừa nhỏ nhẻ lấy trứng, tôi vừa hát một bài hát bâng quơ,
đôi chỗ vì hạ giọng thấp mà hụt hơi. Bầy vịt nhạy cảm khủng khiếp, sau
này, tôi cố sửa lại những chỗ hụt hơi ấy, chúng nhận ra ngay, và nhìn tôi với
vẻ ngờ vực, "Ủa, phải con - người hôm trước không ta ?". Một con vịt đui
khịt mũi, cười, "Nó chớ ai, giọng có khác, nhưng rõ ràng là tiếng trái tim
nó. Quen lắm. Chập chờn, thút thít, đòng đưa như sắp rụng... "". " Có nổ
hôn đó, cha nội?" "Sao không, mấy người thử đui đi rồi biết". Bất giác, tôi
nhắm mắt để nghe lại tiếng tim mình.

Nhưng sự trừng phạt tính toán cũng vừa vặn, vừa đủ vui, vừa đủ thương,
quấn quýt, nó lại đứng sau lưng và cười nhạo chúng tôi.

Gió chướng trở ngọn, trên những cánh đồng ủ ê tin buồn. Chúng tôi nghe
được một cụm từ lạ, dịch cúm gia cầm. Những người nuôi vịt chạy đồng
cười khào, “Chậc, mấy con vịt chết gió, mấy ông nhà nước nói cho quá…”.
Hôm chính quyền thông báo tiêu huỷ tất cả các bầy đàn, họ xửng vửng kêu
lên, “Trời trời, bộ hết chuyện giỡn sao, mấy cha ?”

Chẳng ai giỡn cả. Người ta dùng ý tưởng của Tào Tháo thời Tam Quốc,
“thà giết lầm còn hơn tha lầm”, dồn tất cả vịt trên cánh đồng lại và đào hố
chôn. Thằng Điền mếu máo :

- Mấy ông ơi, vịt tui sân sẩn, có bệnh tật gì đâu…

Một người càu cạu :

- Sao cậu biết ?

- Rõ ràng tụi vịt nói với tui.

Mọi người cười ha ha, bữa nay vui quá chừng. Họ bắt đầu trùm kín mình
bằng những bộ đồ đi mưa. Họ rải vôi trên những hố chôn lớn bằng mấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.