CÁNH ĐỒNG HOANG - Trang 14

Trong hầm, ngồi trong cá giữa bóng tối ngột ngạt và tiếng nổ, thằng bé
khóc ré lên. Anh Đô vẫn ôm cái thau, lắc nhè nhẹ như đưa võng, dỗ con.

*

* *

Sáu Xoa trở lại chiếc xuồng. Lác tả tơi trên mặt nước cùng với

những mảnh ván nát vụn của chiếc xuồng câu nổi lều bều. Chẳng biết làm
gì, vì tiếc chị lội đi nhặt lại từng mảnh ván, làm như những mảnh ván vụn
ấy chị có thể ghép lại thành chiếc xuồng vậy.

Chợt nghe tiếng trực thăng quần đảo trên cụm nhà chị, chị

buông mảnh ván trong tay, vẹt những cọng còn sót làm vướng mắt, chị nhìn
về phía nhà: chồng và đứa con trai đầu.

Lúc nó quần nó tìm, nó bắn, cái chết đến với chị gần như một

sợi tóc, có lo sợ nhưng vẫn bình tĩnh. Bây giờ, nghe và nhìn thấy chiếc trực
thăng đang hiện rõ trong đôi mắt hãi hùng của chị. Chị đưa hai tay nắm
chặt lấy tóc mình, như muốn giữ mái đầu mình cho vững nhưng hai nắm
tóc trong tay cứ rung lên.

Rồi không nghĩ gì nữa, chị vẹt lác, bươn mình, trườn về cụm

rừng của ngôi nhà. Tưởng như mình có đủ sức che chở cho con, cho chồng.
Sáu Xoa cứ đi tới. Lúc trườn, lúc bơi mệt lả nhưng, Sáu không nghỉ, chị
đưa tay, khi nắm lấy một nắm lác, lúc nắm lấy một dề lục bình, kéo cho
thân mình trườn tới. Lội, bơi, trườn, lúc nương theo cỏ lục bình, lúc lội
băng qua một khoảng trống như liều lĩnh. Nơi nào đất cao, nước cạn, chị
vừa lội vừa đi, nơi nào sâu thì chị lội, lội mãi, đến lúc mệtở không ra hơi,
chị bơi ngửa và khi gần đến tầm bay của trực thăng, thì chị lặn...

Trong hầm, Ba Đô vẫn ôm cái thau lắc nhẹ dỗ con trong tiếng

súng.

Nghe tiếng súng ngừng nổ, nghe tiếng trực thăng bay xa, Ba

Đô vừa đưa tay đẩy cái thau với thằng con ra miệng hầm, khi đẩy anh hụp
xuống nửa mặt.

Trời bên ngoài sáng trong. Vừa ra đến miệng hầm anh đã nghe

tiếng kêu hãi hùng của vợ từ xa lan theo mặt nước vang tới.

- Hải... H... ả... i...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.