CÁNH ĐỒNG HOANG - Trang 15

Ba Đô đưa tay vuốt mặt, ngẩng nhìn trời đáp lại:
- Ơ… ơ… ơ… - Anh không gọi tên vợ, mà chỉ gào lên, cho

tiếng nói được lan xa.

Sáu Xoa đứng dưới nước, nước ngập đến cổ, chị thở. Nghe

tiếng đáp của chồng, chị cũng gào theo, và dù đã kiệt sức, chị vẫn bươn tới.

Bơi đến chòm điên điển, như vùng dậy với sức lực cuối cùng,

và như con cá tung mình lên khỏi mặt nước, chị ào tới, ôm lấy đứa con ra
khỏi cái thau. Chị áp má của đứa con vào môi vào mũi và mắt mình, kêu
lên một tiếng nghẹn ngào:

- Con! - Rồi chị đưa đứa con ra xa, nhìn lại khắp cả mặt mũi

tóc tai và thân thể của đứa con, rồi lại áp sát, chị hôn tóc, hôn mắt, hôn má
con.

Ba Đô vẫn đưới nước, nhìn cảnh mừng rỡ, âu yếm của vợ con,

và cuộc gặp gỡ của vợ chồng con cái sau cái chết khiến anh xúc động đến
thẫn thờ. Đôi mắt anh đầy nước, không thể phân biệt đó là nước của cánh
đồng hay nước mắt của anh.

*

* *

Bao giờ cũng vậy, sau một trận đánh hay một trận bom, thì nơi

đó trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ. Nắng lên cao. Cánh đồng lại như cũ, nước lai
láng mênh mông - hứng lấy tất cả ánh nắng, và như một tấm gương khổng
lồ, phản lại ánh nắng. Có lẽ vì thế mà bầu trời thật sáng trong. Mây đang
lang thang trên bầu trời như sáng thêm nhờ ánh nắng của mặt nước hắt
ngược lên.

Sau những giờ phút hãi hùng, mừng gặp lại chồng con, sự bình

tĩnh được hồi dần trong tâm tư và trên vẻ mặt của Sáu Xoa. Đến lúc ấy, vẫn
ôm con và vẫn đứng dưới nước, nhớ đến chiếc xuồng câu, một giọt nước
mắt lăn xuống má còn đẫm nước, chị thở dài:

- Chiếc xuồng nó bắn nát rồi anh.
Ba Đô nhìn cảnh khổ cực của vợ, một niềm thương lẫn với xót

xa, dâng lên người anh. Anh nhìn vợ với đôi mắt âu yếm thương yêu.

- Mình đi thay quần áo đi. Lạnh. Cái đó để anh lo!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.