CÁNH GIÓ - Trang 20

đổi. Nhưng đối với Mây, 9 tháng thời gian đó đã trùm phủ, đã lột xác Mây
khỏi cái vỏ ngớ ngẩn quê mùa. Mây lớn hẳn lên và cao nhanh. Giá đứng so
với bà Tuyết Hoa, Mây cao gần bằng bà rồi. Mái tóc dài lõa xõa ngang lưng
tạo Mây một dáng đẹp thiếu nữ. Nước da hồng hào hơn, cử chỉ khoan thai
hơn. Mây đúng là một cô gái đến tuổi dậy thì. Bà Tuyết Hoa trong một bữa
cơm đã hỏi đùa Mây:
- Bác nghi cháu không phải 15 tuổi quá, ít nhất là 16 tuổi. Trông cháu lớn
tợn, khác hẳn hôm gặp cháu.
- Tháng trước cháu về thăm nhà, chú cháu cũng bảo vậy. Chắc tại cháu mau
cao quá.
Mai cười khúc khích:
- Như cò ấy.
Bà Tuyết Hoa nhìn con thoáng một chút buồn qua ánh mắt. Lẽ ra Mai cũng
lớn và trở nên một thiếu nữ như Mây vậy, nhưng đôi chân tê liệt đã khiến
Mai không lớn nổi. Đôi chân như cuốn mất sinh lực của Mai. Chữa trị đã
lâu nhưng đôi chân ấy vẫn bất động. Từ một tuần nay bà đã đem Mai đi
châm cứu với một y sỹ Nhật Bản. Không biết là lối chữa mới này có giúp
đỡ được con bà chút nào không? Mai nhìn bà Tuyết Hoa cười:
- Mẹ chả ăn gì cả.
Bà Tuyết Hoa bưng bát cơm lên nói chuyện với con âu yếm:
- Rồi con sẽ lớn như chị Mây, vì con nhỏ tuổi hơn. Khi đó, mẹ mừng lắm.
Mai nháy mắt với Mây nhìn mẹ:
- Mẹ mừng, nhưng thế mẹ có biết cái gì sắp xảy ra không?
Bà Tuyết Hoa ngơ ngác.
Mây đỡ lời:
- Sắp đến sinh nhật của Mai đó bác.
- Trời ơi, tưởng cái gì, mẹ sửa soạn hết tất cả rồi đó. Chỉ sợ như năm ngoái,
tiệc tùng xong, con chả chịu ra dự gì cả. Nhân vật chính nằm khóc trong
phòng. Năm nay thì sao? Có làm mẹ buồn nữa không.
Mai cười nhẹ:
- Có chị Mây, con nhứt định ra. Nhưng mẹ hứa với con là không mời nhiều
người như năm rồi nữa. Con ghét đông người lắm. Bà Tuyết Hoa đứng lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.