CÁNH GIÓ - Trang 22

Chị bếp cong cớn:
- Chịu gì mà chịu. Đầu tiên thì họ còn nhớ là sinh nhật của cô Mai. Đến khi
bánh sinh nhựt hạ xuống rồi, họ quên mất. Cô ấy không thèm dự, cứ khóc
lóc vì tủi thân hoài.
- Sinh nhật năm nay mời ít hả chị bếp.
- Ừ, chỉ độ mười người bạn thân và đứng đắn của bà Tuyết Hoa, mấy người
đã chữa bệnh cho cô Mai. Họ đàng hoàng dễ thương lắm. Cô Mai cũng
mến họ ghê.
Có bước chân vội của anh Tài. Anh ấy vừa ở ngoài phố về. Giọng anh oang
oang:
- Cậu Văn gởi hoa hồng về cắm bình sinh nhật cô Mai nè. Có mứt mận cho
cô Mai nữa. Có quà cho cô Mây nữa nè. Thích không.
Mây ngạc nhiên chớp mắt:
- Thiệt hông chú, tui… có quà…
Anh Tài đưa cao gói quà lên phân bua:
- Thiệt chớ chơi hả… Cậu Văn tốt lắm. Tui với chị bếp lâu lâu cũng có quà
đó chớ.
Đây phần cô đây, mở ra thử coi.
Mây run run gở quà của mình. Một lọ mứt mận trong veo ngon lành. Trên
miệng lọ đề: “Biếu cô Mây để cám ơn giùm em tôi”.
Mây nhìn lọ mận cảm động vô cùng. Thoáng mơ hồ nào đó, Mây nhận thấy
lòng mình có cái gì êm đềm quá, êm nhẹ như tơ trời.
Mây mời chị bếp và anh Tài mỗi người một ít mứt, xong Mây đem hoa và
quà lên cho Mai đang nằm trong phòng. Thấy Mây vào Mai kêu lên:
- Có áo mới rồi Mây. Mặc thử đi.
Mây giơ cao bó hoa và quà:
- Có quà sinh nhật của anh Văn nè Mai. Hoa hồng và mứt mận.
Mai cười thật tươi.
- Năm nào ảnh cũng cho có chừng đó, hỏi ảnh ảnh nói ai bảo sinh nhằm
cuối tháng làm chi, hết tiền rồi, để dành vay bạn mãi mới đủ tiền mua mứt
đó…
Mai chỉ vào một gói lớn đặt cạnh giường trên cái tủ đệm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.