CÁNH GIÓ - Trang 46

Mây rất nhiều là về việc mở mang trí tuệ.
Viết xong, Mây ôm gói giấy báo ra nói với anh Tài. Mây mở gói đồ đưa
cho anh Tài coi chứng tỏ lòng ngay thẳng của mình. Anh Tài ái ngại nhưng
cũng thông cảm phần nào. Anh nói:
- Cô đi thế này mà tui để cô đi, thế nào tui cũng bị rầy. Nhưng thôi, nghèo
thông cảm nghèo. Tui cũng thấy thế kẹt của cô, chẳng lẽ cứ bầu bạn với cô
Mai khơi khơi vậy sao. Mà cứ nán ở lại, đôi khi họ thương hại mình họ
không nói ra, nhưng lâu lâu lại đối xử tệ bạc, chắc mình chịu không nổi
quá.
Rồi anh nhìn kỹ Mây hỏi, giọng nghi ngờ:
- Chắc bả có chuyện gì với cô hay sao mà cô bỏ đi bất tử vậy.
Mây chối bay biến:
- Đâu có, vì tui nghĩ cái phận của tui nên… Thôi tui đi nghe anh Tài…
Nói xong Mây quay quả ra cửa. Anh Tài nói với theo.
- Hay để tui đưa xe cho cô đi một khúc. Bà không biết đâu, đỡ tốn tiền xe
lắm nghe…
Rồi anh lại ngập ngừng:
- Cũng kẹt cho tui quá. Cô đi vầy chắc tui bị la quá. Người giàu người ta
hay nghi ngờ nầy nọ. Bà chủ cũng tử tế chắc không nghĩ vậy đâu. Nhưng
cô đi rồi nhớ vài bữa cũng ghé lại nói qua với bả một tiếng nghe. Tui biết
cô, tui làm chứng cho…
- Anh đừng lo, mình trong sạch thì đâu có nề gì. Thôi tui đi nghe anh…
Khỏi phần anh.
Ra tới bên ngoài, nhìn xe cộ qua lại dập dìu, Mây thấy mình cô độc lạ
thường. Về đâu bây giờ. Chú Sáu đã chết. Cái gia đình độc nhất của Mây
đã bị tiêu diệt. Mây còn ai trên đời. Một mái nhà che mưa che nắng cũng
không có. Nghĩ đến những hình ảnh của mấy đứa bé lang thang ngủ ở công
viên gầm cầu, Mây vừa hãi sợ, vừa tủi thân. Nước mắt lại chực trào ra.
- Có đi xe thì lên đi chớ còn đứng đó hả. Kẹt đường.
Mây giật mình leo vội lên chiếc lam vừa dừng lại trước mặt mà không nhìn
biết đó là xe đi đâu.
Nhưng mọi chuyến xe đều đổ về Sài Gòn. Mây xuống xe ôm gói đi như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.