CÁNH GIÓ - Trang 50

- Ừa phải đó, lẹ lên đi Chân. Nói cho khéo nghe. Thôi, con Mây để đó đây
bác cất cho, đi đi. May chưa. Bề gì có công ăn việc làm cũng đỡ.
Mây theo Chân ra ngoài. Thấy Chân cầm lấy ghi-đông xe đạp. Mây ấp úng.
- Bộ… bộ.
Chân nhe răng cười:
- Để tui chở Mây cho lẹ. Với lại đường đó ngược đường xe lắm lắm.
Cực chẳng đã Mây mới rón rén ngồi lên. Chiếc xe đạp cà khổ di chuyển
chậm rì. Thấy Chân đạp xe có vẻ nặng nhọc. Mây ái ngại hỏi:
- Ngó bộ tui ngồi sau đây anh đạp xe cực ghê.
Chân cười ngoái đầu lại trả lời:
- Đâu có cực, đôi khi chở báo nặng hơn nữa chớ. Chỉ sợ Mây không quen
đi xe đạp nên ngại ngùng.
Chân nói tình thật, nhưng Mây nghĩ Chân có ý cười mình. Nàng buồn rầu
nhớ đến ngôi biệt thự màu hồng đầy đủ tiện nghi. Nhớ đến Văn, đến Mai,
đến chiếc xe hơi êm ái. Những vật và người đẹp đẽ đến với Mây như giấc
mộng. Bây giờ giấc mộng tàn rồi. Mây thấy mình không nên nhớ đến nữa.
Giữ phận nghèo là hơn. Cứ mơ mơ mộng mộng là chết cả tâm hồn. Nhưng
lý trí thì khuyên bảo vậy, nhưng lòng Mây vẫn nặng chỉu nỗi buồn. Chiếc
xe đạp chở Mây đi giữa những con đường đông đúc xe cộ ngược xuôi, đưa
Mây đến một nơi làm khác, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ giống như
dịp may ngày nào xa xôi.
- Trời ơi, nhổ đinh thế này là hư hết trơn hết trọi rồi.
Mây giật mình nhìn xuống. Những chiếc đinh cụt đầu bị khơi hoài càng lúc
càng lún sâu vào gỗ trong khi mãnh gỗ xấu bị nứt nhiều đường.
- Làm ăn đàng hoàng nghe Mây. Ngồi làm mà không để ý gì hết. Coi kìa,
dây kẽm safo đứt khúc vậy.
- Dạ, bị cái thùng này hư nhiều quá.
Người cai thợ la lên:
- Hư cái gì, làm ăn bê bối. Liệu hồn tao nói ông chủ đuổi cho xem. Không
phải muốn làm sao là làm. Từ sáng đến giờ mầy làm được chừng đó thôi
hả.
Mây nhìn đống gỗ xếp cao ở nơi làm phân trần:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.